Căn phòng rộng lớn không còn bất kì ai khác ngoài hắn và nàng.
Hắn nhìn nữ tử ngồi sụp xuống sàn, khóe miệng hơi cong lên, nhàn nhàn nói “Sao vậy? Không dám ra tay với bản cung sao? Nếu đã làm thì phải làm cho dứt khoát chứ.”
Đường Thiên Hàn từ đầu không hề ngủ, hắn biết nàng sẽ đến tìm nàng, cũng biết rằng nàng sẽ không thể ra tay với hắn cho nên biểu cảm mới bình thản như vậy.
Gió đêm lại bắt đầu thổi, đi qua cửa sổ đang mở rộng lùa vào trong phòng, hòa cùng với nỗi tuyệt vọng dâng lên từ đáy lòng nàng.
Nàng hoàn toàn tan nát cõi lòng, đáy mắt cũng đã khô cạn.
“Đường Thiên Hàn, ngươi mau thả ta ra đi.
Ngươi cứ giữ ta ở lại đây làm gì chứ? Ta là Liễu Thanh Nghi, không phải Cảnh Như Đình mà ngươi ngày đêm mong nhớ, ngươi cứ nhốt ta lại như thế chẳng có ích gì.”
Hắn im lặng, nhìn nàng chằm chằm rồi quay lưng sang hướng khác.
Nàng nhìn chủy thủ ở trước mặt liền vội vàng cầm lấy, hướng mũi dao sát gương mặt.
“Ngươi đều là vì gương mặt này nên mới đối với ta như vậy đúng không? Nếu ngươi không thả ta ra, ta sẽ hủy hoại gương mặt này, ngươi cũng sẽ chẳng thể nhìn thấy dung mạo hoàn chỉnh này nữa.”
Đường Thiên Hàn vẫn vô cùng bình thản tiến về phía nàng.
Hắn cúi người xuống, một tay bóp mặt nàng, tay kia nắm chặt lấy cổ tay nàng đang cầm dao.
“Nàng cứ việc làm.
Kể cả khi nàng không còn giống nàng ấy, nàng vẫn là Liễu Thanh Nghi.
Chỉ có nàng ở bên cạnh bản cung, bọn chúng mới không thể thực hiện kế hoạch đã vạch ra.”
Nói xong, Đường Thiên Hàn buông tay ra làm nàng ngã nhào xuống sàn.
“Đã không làm được thì đừng có đe dọa bản cung.
Nàng tốt nhất bây giờ nên quay về điện của mình và sống an phận đi, cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát khỏi đây nữa.”
Ngày hai mươi, còn trọn vẹn một tháng nữa là đại hôn của nàng diễn ra, nhưng hoàng huynh và Đường Thiên Phong thì chưa tìm được người, còn nàng vẫn ở trong Đông Cung.
Tây điện là nơi hẻo lánh nhất Đông Cung, trước đây không có người sống cũng chẳng có ai dám đến gần, nhưng hiện tại lại là nơi ở của Diệp thị.
Cửa lớn vừa hé mở, khung cảnh hoang tàn bên trong đã hiện lên rõ rệt trong mắt nàng.
Lá cây vàng úa rơi rụng đầy sân không có ai quét dọn, mỗi ngày chỉ có thể đợi gió đến thổi từng đợt thu lá thành những đống lớn ở sát tường.
Cung điện to lớn xập xệ, yếu ớt chống đỡ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mái ngói lộn xộn chồng chéo, có nhiều chỗ hở cả một mảng lớn.
Nơi này nào phải nơi mà con người có thể sống.
Cũng chưa từng nghĩ rằng, Đông Cung rộng lớn hoa lệ như vậy, lại chứa chấp một nơi hoang tàn đến thế.
Nàng tiến về phía cung điện, tay dùng sức thật mạnh mới đẩy được cửa sang hai bên.
Căn phòng tối đen xen kẽ vài tia sáng nhỏ từ những chỗ hở trên mái nhà, góc tường đầy mạng nhện chằng chịt, tất cả đồ vật trong phòng đều phủ một lớp bụi dày.
Người ở bên trong căn phòng vừa thấy có ánh sáng chói mắt chiếu vào liền nhìn theo hướng ánh sáng, ngạc nhiên cười lớn thành tiếng
“Đông Lương công chúa cao quý mà lại đến một nơi tồi tàn này để tìm Ngân Chi sao?”
“Ngươi cũng là quận chúa cao quý có kém gì, chỉ vì một nam nhân mà rơi đến bước đường này đấy thôi.” Nàng điềm đạm nói.
Diệp thị kiên định đáp lại, trong lời nói vẫn chứa đầy sự tin tưởng rằng mình không hề lựa chọn sai “Ngươi thì làm sao mà hiểu được chứ? Ta đều là vì Thái tử điện hạ.”
Nàng ta hơi ngừng lại, nhìn nàng rồi nói tiếp, giọng nói nhỏ dần “Ta và điện hạ quen biết từ nhỏ đến lớn, điện hạ từng hứa với ta rằng chàng nhất định sẽ thành thân với ta, ta sẽ