Ngày mười lăm tháng năm là một ngày thực sự rất đẹp.
Từ lúc sớm tinh mơ ánh nắng đã bắt đầu soi rọi vào khuê phòng của thiếu nữ.
Cảnh gia hôm nay được trang hoàng vô cùng nổi bật, lụa đỏ kết thành từng chùm hoa tung bay trong gió.
Tân nương được trang điểm lộng lẫy, đầu đội mão phượng, khoác lên một một bộ giá y thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng tinh xảo.
Bên ngoài pháo hoa lũ lượt nổ vang trời, đội ngũ rước dâu từ hoàng cung cũng đã đứng chờ sẵn ở trước cửa lớn Cảnh phủ.
Khuê phòng chỉ có Cảnh Như Đình và mẫu thân.
Nghe được thanh âm nhộn nhịp ở ngoài, Cảnh phu nhân mỉm cười hiền từ với nàng:
“Đình Nhi, những lời ta muốn nói đều đã nói với con rồi.
Ta mong rằng con sẽ nhớ kỹ chúng, và hãy bảo trọng.
Hoàng cung không giống như Cảnh gia, con không thể tự do tự tại như trước, không thể hành động theo ý mình được nữa.
Thâm cung thâm sâu khó lường, có những chuyện không nên biết thì không được biết, nếu lỡ biết được thì cũng phải coi như không biết.”
“Con đã biết rồi.”
Mẫu thân hướng mắt ra cửa sổ, người của Cảnh gia đều đã tập trung đầy đủ ở đại sảnh, liền đội chiếc khăn trùm đầu xuống cho Cảnh Như Đình rồi dẫn nàng ra ngoài.
Cảnh Như Đình đứng trước mặt người nhà, trong lòng bỗng dưng nghẹn lại không biết nên nói gì.
Nàng không nỡ rời xa phụ mẫu và các ca ca tỷ tỷ, nhưng vì cơ nghiệp cả gia tộc, vì an nguy của người thân nàng chỉ có thể đi trên con đường này một cách không tình nguyện.
Vì không để lỡ giờ lành, nàng chỉ đành cúi đầu hành lễ với phụ thân mẫu thân rồi đi ra chỗ đoàn người đang đứng chờ.
Ánh nắng so với lúc sáng sớm càng chói chang hơn, xuyên qua lớp màn mỏng vút qua xe ngựa hoa lệ.
Đại hôn bất cứ thứ gì cũng được trải một màu đỏ rực rỡ khiến người ta phải chói mắt, nàng bởi vì bị tấm khăn trùm đầu trước mặt chắn mất tầm nhìn, chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn đôi tay đang hơi run run nắm chặt lại.
Đoàn kiệu giá dừng lại ở đại môn.
Đoạn đường tiếp theo, nàng phải tự mình bước đi rồi.
Đây cũng là khởi đầu cho cuộc đời bị giam cầm ở chốn cung cấm này của nàng.
Một mình đứng trước dãy cầu thang lớn, Cảnh Như Đình hơi ngước lên, nhìn qua lớp khăn đỏ có bóng dáng nam nhân một thân hỉ bào đang đứng ở giữa dãy cầu thang kia chờ nàng.
Đời này nàng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày trở thành tân nương của kẻ trong hoàng tộc, giờ phút này nghĩ đến thân phận mình lại có chút bồn chồn không yên.
Nàng cố gắng trấn tĩnh mình, bước đi một cách dứt khoát bởi nếu lỡ giẫm chân vào tà áo ngã xuống thì sẽ nguy hiểm lắm.
Quả nhiên là đại hôn của Đông Cung Thái tử, cả cung điện vốn đã nguy nga nay được điểm tô sắc đỏ vàng lại càng thêm tráng lệ hơn.
Xung quanh cũng có từng hàng lính canh và tỳ nữ rải hoa xếp hàng nghiêm chỉnh.
Trên đại điện còn có sự góp mặt của hoàng đế, hoàng hậu ngồi ở trung tâm và các vị vương gia công chúa đứng hai bên.
Mỗi bước chân lên từng bậc cầu thang lại khiến nàng nhớ đến lời mẫu thân căn dặn.
Tối ngày hôm trước, mẫu thân đã tìm đến và tâm sự với nàng rất nhiều.
Cảnh gia trước đây từng có nữ nhân gả vào hoàng cung chính là cô mẫu nàng, cứ ngỡ là nhân duyên sâu sắc, chẳng ngờ cũng bị những toan tính hậu cung làm phai mờ đi tình cảm của thuở thiếu thời.
“Đình Nhi, ngày mai là con phải thành thân rồi.
Mẫu thân có vài lời cần phải dặn con.
Con cũng biết chuyện của cô mẫu con rồi, hoàng cung thâm sâu khó lường, con tuyệt đối phải cẩn thận