Trời đã vào tối.
Người hầu tay cầm theo chiếc lòng đèn nhỏ, chia nhau lần lượt đến các dãy hiên, thắp đèn.
Thiên Nương đã quen với việc sáng chiều tối đều phải uống thuốc nhưng riêng vị đắng và mùi thuốc nồng nàn khó chịu thì vẫn không thể nào quen được.
Như mọi hôm, sau khi uống cạn bát thuốc Hạ Nhi đưa thì nàng liền lên giường ngủ.
Nhẩm tính thì nàng chỉ cần uống tiếp hai ngày nữa là hết thuốc, vết thương trên lưng cũng đã kết vảy, chẳng mấy chốc liền hoàn toàn lành lặn.
Mấy hôm trước, Mục đại phu đã đến bắt mạch lại cho nàng, tình trạng cơ thể rất tốt, đang hồi phục rất nhanh.
Đêm hôm nay đặc biệt tối.
Bầu trời không những khuất trăng mà còn nhiều mây.
Đám mây dày không biết là đen hay trắng ngang ngược lấp đi ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao.
Rất thích hợp để ngủ một giấc ngon lành, cũng rất lý tưởng để làm việc xấu.
Chờ thêm hơn một canh giờ *, đến khi chắc chắn ngoại trừ mấy gia đinh đứng gác thì toàn bộ Phí gia đều đã say giấc, thân ảnh màu đen mới nhẹ nhàng, cẩn thận, lén lút di chuyển.
Chẳng mấy chốc hắc y nhân kia đã đứng trước thư phòng của Phí Vân Đình, đẩy nhẹ cửa rồi bước vào trong.
Không đắn đo suy nghĩ nhiều, nàng đi đến bên kệ sách, khẽ rút ra vài quyển.
Bên trong vậy mà giấu một hòm gỗ nhỏ.
Nàng cẩn thận sờ qua một chút, cảm nhận sự mượt mà, nhẵn bóng của mặt gỗ, sau đó lại khéo léo mở nắp hòm.
Bên trong ngoài vài phong thư thì còn có vài thỏi vàng cùng trân châu trắng.
Hiển nhiên đây chỉ là một phần ít ỏi trong gia tài khổng lồ của Phí Vân Đình.
Người trong thành chắc sẽ thấy Phí gia không có gì nổi bật nhưng nàng là người trong nhà chẳng lẽ lại không rõ?
Chỉ tính riêng chuyện đại tỷ gả cho nhà họ Vương ở Tắc Trạch thì sính lễ chắc cũng đủ để chất đầy một phòng này rồi.
Chẳng qua tất cả đều bị Phí Vân Đình quản rất chặt, giấu rất kín.
Thiên Nương rút từ trong ngực áo ra một túi vải kích cỡ không nhỏ.
Nàng chỉ lấy tầm mười hạt trân châu trong hòm bỏ vào túi, số còn lại đều đem trả về chỗ cũ.
So với vàng thỏi vừa to vừa nặng lại dễ gây chú ý khi mang đi đổi thì trân châu vừa nhỏ, vừa tiện, lại có giá trị hơn.
Đương nhiên, nàng sẽ không chỉ lấy đi mười hạt.
Mỗi chỗ lấy một ít, có như vậy mới không dễ bị phát hiện.
Nhưng với loại người như phụ thân nàng thì nàng cũng không chắc, có thể vừa sáng mai lão đã nhận ra rồi.
Nàng cẩn thận đóng cửa, rời khỏi thư phòng.
Chân bước nhanh hướng về phía một căn phòng khác.
Trời đột nhiên nổi gió.
Gió mang theo hơi nước ẩm, lại lành lạnh và kèm theo mùi đất.
"Xem ra đêm nay sẽ mưa."
Nàng nhìn bầu trời đen kịt nói nhỏ.
Gió cũng bắt đầu thổi mạnh hơn giống như muốn đuổi những đám mây xấu tính kia đi, trả lại ánh sao cho bầu trời.
Nhưng cụm mây này còn chưa kịp bay thì chòm mây khác đã tiến tới, thế chỗ.
Tay nàng sờ xuống túi vải đeo bên hông.
Túi đã nặng, thứ cần lấy cũng đã lấy đủ.
Nàng cũng không định tiếp tục làm mấy việc lén lút nguy hiểm này, vẫn là nên trở về đánh một giấc là tuyệt nhất.
Tự mình trèo cửa sổ vào chính căn phòng của mình mới biết nó cực khổ nhường nào.
Lúc đi, rõ ràng chỉ cần nhảy một cái liền ra ngoài, nhưng nào ngờ leo vào lại khó hơn leo ra như vậy.
Tay nàng bám chắc vào bệ cửa sổ, cẳng chân phải đã gác được lên trên nhưng còn chân trái thì vẫn chới với trong không khí.
Sao lúc trước không phát hiện cửa sổ phòng nàng lại cao như vậy nhỉ? Rõ ràng chỉ là tầng trệt nhưng lại cao như vậy! Sau này có cơ hội, nàng chắc chắn sẽ sửa lại.
Đang chật vật thì phía sau bỗng vang lên tiếng của một nam nhân.
"Ta không biết nàng còn có loại sở thích này."
Giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười khúc khích bất ngờ, doạ nàng giật nảy mình, suýt nữa đã ngã xuống.
Thiên Nương cố gắng an ủi trái tim nhỏ bé bị doạ đang đập liên hồi trong ngực mình, đồng thời ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, giận dữ.
"Hôm nay ngươi lại đến à?"
"Đương nhiên, không đến thì làm sao ta xem được cảnh tượng thú vị này chứ?"
"Hừ."
"Nào, có cần ta giúp nàng không? Với tư thế này chắc đến sáng mai nàng cũng chẳng vào trong được." Nói rồi hắn lại cười khanh khách.
Khách quan mà nói thì giọng cười của hắn cũng rất êm tai, càng không hề lớn mà thậm chí rất nhỏ.
Nhưng chắc vì đêm tối tĩnh mịch nên Thiên Nương lại nghe được rất rõ.
"Không cần, ta tự vào được."
"Giẫm lên vai ta này, như vậy liền dễ dàng hơn rồi.
Không cần để ý, cứ xem ta như cái thang là được."
Chưa để nàng từ chối, hắn đã túm lấy cổ chân trái nàng đặt lên vai mình.
Quả nhiên có điểm tựa thì mọi việc đều trở nên dễ như trở bàn tay.
Thiên Nương cũng ngầm chấp nhận sự giúp đỡ này.
Trong đêm không trăng lại dày mây, âm u và se lạnh, hai cái bóng đen xì xì một trên một dưới cứ lấp ló sau cây đào bên cạnh cửa sổ phòng Nhị tiểu thư Phí gia.
Nữ tử ở trên vừa thành công leo vào trong thì nam tử phía dưới cũng thành thục bám vào bệ cửa, xoay người vào phòng, động tác nhẹ nhàng lưu loát.
"Vừa nãy, cảm ơn ngươi giúp ta."
"Nàng không cần khách sáo như vậy đâu.
Ta cũng chỉ là tình cờ mà thôi."
Thiên Nương cũng không có gì bất ngờ trước thái độ của hắn.
Ừ thì cứ cách hai ba đêm là hắn lại tình cờ trèo cửa sổ vào phòng nàng.
Nói vài câu chọc nàng tức điên rồi lại cười nắc nẻ bỏ về.
Nàng bỗng thấy có chút hoài nghi.
Hoài nghi lần đầu tiên hắn đột nhập vào phòng nàng có phải thật sự chỉ là "lạc đường" như hắn nói hay ngay từ đầu đã có chủ ý như vậy?
"Nàng lại suy nghĩ vẩn vơ gì nữa vậy? Mà nàng trộm nhiều trân châu như vậy để làm gì? Không sợ lão già kia lại đánh nàng à?"
Không biết từ lúc nào chiếc túi đeo bên hông nàng đã nằm gọn trong tay hắn, đã vậy hắn còn thích thú cầm từng viên trắng tròn lên soi cẩn thận dưới ánh sáng yếu ớt, vàng ấm của ngọn nến.
"Ái chà, đều là hàng thượng đẳng này.
Chỗ này chắc cũng phải được hơn năm mươi viên chứ chẳng đùa.
Nương tử ta giỏi quá!"
"Ngươi xem