"Ây dô~ Hai người đi đâu mà trễ như vậy mới quay lại? Ta chuẩn bị tắt đèn đi ngủ rồi đó." Diêu Mạt nhướng mày nhìn hai người dựa vào cửa, uể oải che miệng ngáp một cái.
Phó Cảnh Minh thật thà cười hề hề, nhiệt tình kể lại chuyện họ bị lạc.
Hai người cứ như vậy nói chuyện một lúc lâu dưới sảnh, người qua đường không biết còn tưởng tri âm tri kỷ* lâu ngày mới gặp.
Thiên Nương không trả lời, cũng không quan tâm họ nói những gì.
Nàng chỉ cười nhạt một cái như để chào hỏi Diêu Mạt rồi lẳng lặng trở về phòng.
Đi bộ suốt một buổi chiều hai chân của nàng sớm đã mỏi rã rời.
Ai mà ngờ được nàng và tên "công tử bột" đó lại lạc xa đến như vậy, hỏi thăm một hồi lâu mới tìm được đường về.
Thật là một ngày mệt mỏi mà.
Bây giờ nàng thèm được đặt lưng xuống giường ngủ một giấc lắm rồi.
Cũng không biết bây giờ ở nhà như thế nào rồi.
Chắc đã loạn cào cào cả lên...
Thật sự đúng như Thiên Nương nghĩ, Phí gia khó mà không loạn.
Qua một ngày tìm kiếm, cả Đế Lư cũng bị Phí Vân Đình "âm thầm" lật lên rồi nhưng đến cái bóng của nàng ông ta cũng không tìm được.
Ngày thứ hai cũng như vậy...
"Lão gia, bây giờ phải làm sao đây?"
Lộ Kiều cũng không còn vẻ mặt hả hê như trước nữa, bà ta cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Hiển nhiên không phải lo cho nàng mà là lo cho vinh hoa phú quý của bản thân mình.
Phí gia mặc dù không đến nỗi phải sợ Lục gia như cừu sợ sói, chuột sợ mèo chỉ là...!gây thù chuốc oán với bọn họ chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Phí Vân Đình siết chặt bát cơm trắng trong tay, thức ăn trong miệng cũng mất hết mùi vị.
Lộ Kiều hỏi cũng thật đúng lúc, không sớm không muộn lại hỏi ngay bữa ăn lại còn động ngay ngòi pháo.
Không khí trong chốc lát như bị đông cứng, ngột ngạt, khó chịu.
Phí Bảo Nhiên muốn gắp miếng cá trước mặt cũng không dám, rụt rè thu tay lại, nuốt nước bọt.
"Hỏi thừa! Không thấy người thì cứ tìm tiếp chứ còn thế nào nữa.
Vẫn còn hơn mười ngày nữa, ta không tin lại không tìm thấy nó."
Hiển nhiên sau đó không ai dám nói gì nữa.
Chỉ là Phí Vân Đình không biết, ngay hôm đâu tiên Thiên Nương bỏ đi, con gái cưng của ông, Phí Bảo Nhiên cũng ra ngoài tìm nàng, hơn nữa còn tình cờ gặp Ngân Chu.
Bảo Nhiên không dám nhìn thẳng vào phụ thân mình, chỉ có thể cụp mắt, cố gắng nuốt thức ăn vào trong.
Mọi ngày vẫn tốt nhưng không hiểu sao hôm nay cơm phòng bếp nấu lại khô khốc, nàng không thể nuốt trôi được.
Lại nhớ đến đại thúc đang vội vã thu dọn hành lý rời khỏi tiền trang hôm qua, nàng không kìm được mà nghĩ nhiều một chút.
Mặc dù đại thúc kia không nói gì nhiều, chỉ xác nhận thực sự có một cô nương sáng sớm đã đến đổi tiền.
Từng ấy thông tin cũng giúp nàng khẳng định vị cô nương đó không ai khác chính là Nhị tỷ của mình.
E là phụ thân nàng có cho người đào ba tấc đất ở Đế Lư lên cũng không tìm được tỷ ấy.
"Khụ...!Khụ..."
Mãi suy nghĩ, Bảo Nhiên không cẩn thận bị sặc.
Hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng, ừng ực nước.
Cơ thể nhỏ nhắn cong lại như lưng tôm, ho càng mạnh hơn.
Thật khó chịu...
Đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu nàng trước khi nàng ngã xuống trước sự ngỡ ngàng của phụ mẫu.
"Lệ Vi! Mau đi mời Mục đại phu!"
"Nhiên Nhi, con sao thế này?"
"Nhiên Nhi, con có nghe ta gọi không? Nhiên Nhi?"
Cơm tối của Phí gia hôm nay lại dừng giữa bữa.
Bát cơm sứ trắng rơi trên sàn vỡ tan, cơm rơi vãi khắp nơi.
Hiếm khi thấy Lộ Kiều lại lo lắng và sợ hãi đến vậy, bà ôm chặt con gái bảo bối của mình trong lòng.
Phí Vân Đình vẫn còn bình tĩnh hơn một chút, vẫn là ông bảo bà xê ra để bế nàng trở về phòng.
Những ngày này Phí gia thật sự rất xui xẻo.
Hôm nay cũng vậy, thế quái nào chỉ ăn một bữa cơm mà cũng có chuyện.
Rất nhanh Mục đại phu đã đến, theo sau ông là bóng dáng quen thuộc.
Y mặc một thân y phục màu xanh thiên thanh nhạt, khác với Mục Kiều Ninh tay xách theo hòm thuốc nhỏ, y không đem gì cả, im lặng đứng sau ông.
Hôm nay, y chỉ thuận tiện theo sư phụ mình đến xem bệnh, cứ quan sát tốt là được.
Vừa bắt mạch xong, Lộ Kiều đã gấp gáp hỏi:
"Mục đại phu, Nhiên Nhi của ta thế nào rồi? Tại sao đang yên đang lành lại ngất đi vậy?"
"Không sao, không sao." Mục Kiều Ninh khoát tay: "Phí phu nhân bình tĩnh một chút, tiểu thư chỉ là mấy ngày nay lao lực quá sức mà thôi.
Chú ý ăn ngủ, điều dưỡng là được."
"Vậy...!Có cần phải uống thuốc gì không?"
Mục Kiều Ninh cười vui vẻ: "Không cần đâu, tịnh dưỡng cho tốt là được.
Uống nhiều thuốc cũng không tốt đâu."
Nói rồi ông lại quay sang Điền Tâm: "Chúng ta về thôi."
"Dạ." Y nhẹ gật đầu, giúp sư phụ thu dọn đồ.
Dường như có chút không yên tâm, Phí Vân Đình ra mặt giữ thầy trò hai người lại.
Dù gì thì Nhiên Nhi của ông trước giờ đều khoẻ mạnh, vui vẻ, hoạt bát lại hiếu động, trước giờ chưa từng có chuyện đột ngột ngất xỉu như vậy.
Ông sợ lỡ như con bé còn có bệnh ẩn gì...
"Mục đại phu, phiền ông ở lại đến khi