Gió thổi sượt qua mặt nàng, cảm giác lạnh toát.
Thiên Nương cũng không biết mình bị trói bao lâu rồi nữa, hình như chắc cũng hơn một canh giờ rồi.
Cả người nàng đau ê ẩm, hai chân cũng đã mỏi từ lâu.
Nàng sợ chết nhưng lại càng sợ cảm giác chờ đợi này hơn, ít ra thì nàng muốn được biết khi nào gã mới ra tay với nàng.
Thiên Nương không nhịn được, bèn lên tiếng hỏi: "Đại ca à, huynh còn chần chừ gì nữa vậy?"
Không chịu mua gấm Nam Xương treo nàng, cũng không giết nàng.
Gã ta đang nghĩ gì vậy?
Nam nhân trước mặt nàng tóc tai rũ rượi, sợi dài sợi ngắn rũ xuống che mất đôi mắt trũng sâu cùng một nửa khuôn mặt xanh xám.
Gã nghe nàng hỏi thì ngoái đầu lại nhìn.
Sau đó lại cười một cách quái dị.
Tiếng cười lanh lảnh trong đêm.
Gã dí sát mặt nhìn nàng, miệng lẩm bẩm: "Sắp rồi, sắp rồi..." xong lại xoay người cười sằng sặc.
Biểu cảm của Thiên Nương lúc này thực sự khó có thể miêu tả.
Từ sợ hãi dần chuyển thành ghê tởm.
Nhưng gã ta nói "sắp rồi" là ý gì?
Sắp treo nàng lên sao? Giết người còn phải canh thời gian mới ra tay được à?
Lằng nhằng quá! Đổi lại là nàng, cứ hạ thủ trước cho nhanh, lại tránh được rủi ro về sau.
Gã ngồi xổm trên đất, quay lưng về phía nàng.
Gã cẩn thận bện những cành hoa xuyến chi với nhau tạo thành một vòng hoa.
Từng ngón tay chỉ còn da bọc xương nâng niu cành hoa dại, ánh mắt chăm chú, động tác tỉ mỉ.
Chỉ là...!thân non sớm đã héo hon, mềm oặt, những đoá hoa nhỏ trắng ngần cũng không còn sức sống, chẳng đoá nào là vẹn nguyên, cánh hoa rụng rơi tả tơi.
Nàng chẳng biết khi nào tên điên này sẽ treo nàng, nên nhân lúc hắn dồn hết tâm tư làm vòng hoa, nàng chỉ có thể nỗ lực tìm cách tự cứu mình.
Cũng không phải chưa từng bị trói, thế nên với kinh nghiệm của nàng thì mấy sợi dây xoàng xoàng năm đồng hai cuộn ngoài chợ bán đầy này không phải vấn đề lớn.
Nhớ lúc nhỏ, vì vô tình chạy nhảy làm vỡ cái bình ngọc mà Lộ Kiều thích nhất nên nàng đã bị trói lại, quẳng vào nhà kho, bị nhốt suốt hai ngày.
Thật ra, nàng cũng chẳng phải vô tình, mà từ trước đã có ý nhắm đến chiếc bình đó, cố tình trả đũa bà ta.
Loay hoay một lúc lâu, dây trói cũng lỏng đi một chút, vừa đủ để nàng có thể cựa mình, cử động hai bàn tay.
Đó là một dấu hiệu tốt.
Bây giờ chỉ cần chờ cơ hội, sau đó cởi bỏ sợi dây lằng nhằng này rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
Mà chạy hướng nào mới là vấn đề...
Đang trầm ngâm suy nghĩ tìm đường cứu mình, thì gã điên kia lại bắt đầu ngân nga một giai điệu mà nàng chưa từng nghe.
Sự tĩnh mịch của đêm khuya góp phần giúp chất giọng khản đặc, khô khốc như người bị bỏ khát lâu ngày của gã vang vọng trong không gian.
Dù muốn dù không lời bài hát cũng lọt vào tai nàng.
"....!Đừng lặng thinh đừng lặng thinh
Với tiếng chày tiếng búa nện đinh
Đừng toả hương đừng toả hương
Khói hương vàng che khuất người thương*..."
Nàng không hiểu mấy ca từ này có nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi rùng rợn.
Hắn vẫn tiếp tục, vừa bện vòng vừa say sưa hát đi hát lại mấy câu đó.
Mắt thấy hắn không có dấu hiệu sẽ thình lình chộp lấy nàng, Thiên Nương đánh liều, nhẹ nhàng cởi dây trói, sau đó bước nhẹ chân, khi khoảng cách vừa đủ liền lập tức dồn hết sức mà chạy.
Chạy, chạy và chạy...
Nàng không cần biết dưới nhân là thứ gì, cũng không quan tâm vết thương do bị cây cỏ và cành trúc quật trúng.
Khuôn mặt vì bị lá trúc cứa vào mà xuất hiện nhiệt vệt máu dài ngắn khác nhau...!cả cổ và tay cũng vậy.
Trong đầu nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Chạy ra khỏi rừng, chạy vào trấn.
Chỉ cần vào được trấn gã sẽ chẳng thể làm gì được nàng.
Nam nhân kia vừa nghe tiếng sột soạt sau lưng thì liền xoay người lại.
Trông thấy bóng người chập choạng đang bỏ chạy, gã cũng chẳng có biểu tình gì.
Bỏ vòng hoa trong tay xuống, khom người nhặt thước lụa trắng vắt trên cây trúc non mới nhú, miệng mím lại vẽ thành một đường cong thật mảnh.
"Tiểu Chi à, nàng ấy chạy mất rồi, hình như lại không nguyện ý bầu bạn với nàng...!Nhưng không sao đâu, nàng yên tâm chờ ta một chút, ta nhất