Thiên Nương nhàn nhã ngồi trong phòng ăn bánh uống trà, hiển nhiên là phòng ốc đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Sân sau vẫn còn vài người đang quét dọn, tiếng chổi đưa nghe "sàn sạt".
Ngoài cửa lấp ló một bóng dáng quen thuộc với y phục sặc sỡ, tóc tết xinh xắn, trâm cài tinh xảo.
"Tiểu Nhiên? Là muội sao?" Nàng đặt ly trà trong tay xuống, nghiêng người nhìn ra.
Tiểu cô nương bên ngoài nghe thấy tiếng gọi thì giật mình, nàng núp sau cửa, chỉ lộ ra cái đầu.
Ánh mắt thăm dò cẩn thận rảo quét một vòng từ trên xuống dưới, đánh giá sự thay đổi của nàng.
Sau đó, nàng khoan thai đi vào trong, nhưng chỉ chậm rãi được mấy bước thì Phí Bảo Nhiên đã không nhịn được mà gia tăng tốc độ, hai bước thành một, đi đến đứng trước mặt Thiên Nương.
Bảo Nhiên tay chống hông, phồng má phụng phịu nói mà như trách: "Nhị tỷ! Mấy ngày qua tỷ đi đâu vậy? Tỷ có biết nhà ta loạn thế nào không? Lúc đi không nói đã đành, lúc về cũng không thèm thông báo cho ta một tiếng."
Thiên Nương dúi một cái bánh đậu đỏ vào tay Bảo Nhiên giống như để dỗ trẻ con, rồi dịu dàng ra hiệu để nàng ngồi vào ghế đối diện.
Nàng không ưa Lộ Kiều, nhưng cái tiểu muội này thì lại khác.
Không hẳn là yêu thích, nhưng cũng chẳng ghét bỏ.
Có lẽ là vì nàng ấy được lớn lên trong sự yêu thương, đùm bọc và chở che phụ mẫu nên sinh ra tính cách có chút kiêu ngạo, tùy hứng, song lại rất trong sáng, ngây thơ.
Ít ra nàng thấy được, từ trước đến nay vị tiểu muội này chưa hề có ý đối địch với mình.
Nàng cười khẩy một tiếng: "Ở trong nhà bí bách quá nên ta mới ra ngoài đổi gió một tí thôi.
Thiếu ta thì có thể loạn được bao nhiêu?"
Bảo Nhiên nuốt xong một miếng bánh, lại uống một ngụm nước.
"Nhị tỷ, bánh chỗ tỷ cũng dở quá rồi."
Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng ăn uống của nàng, Thiên Nương cũng chẳng khách khí: "Vậy muội về kêu nhà bếp làm riêng một phần đi, chỗ ta không tiếp nữa."
Nàng đoạt lại cái bánh đậu đỏ bị cắn dở rồi để vào đ ĩa trước ánh mắt ngỡ ngàn của muội muội mình.
Phí Bảo Nhiên bắt đầu cao giọng: "Tỷ đi ngao du tận nửa tháng, trong nhà ngày nào cũng xảy ra chuyện.
Phụ thân như bị mắc xương cá vậy, xuống ngày mặt mày của hầm hầm giận dỗi, hại ta bị vạ lây mấy lần..."
"Ồ? Vậy sao?" Nàng nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ nhưng giọng điệu lại hờ hững, không mang theo bất kì cảm xúc nào.
"Tỷ có thể phản ứng chân thật thêm một tí được không?"
Nhìn con mèo nhỏ xù lông trước mặt, Thiên Nương đành chìu theo nàng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc xem nàng khoa tay múa chân kể lại việc những ngày qua.
Kể hăng say được một lúc bỗng nàng đột nhiên im lặng.
Phí Bảo Nhiên nhìn nàng do dự, vẻ mặt khó xử: "Nhị tỷ, ta nghe nói...!Cái này chỉ là ta nghe nói thôi nha, còn thực hư ra sao thì ta không biết đâu..."
Dáng vẻ "muốn nói lại thôi" này của nàng đã trực tiếp khơi dậy sự tò mò của Thiên Nương.
Chẳng thà nàng ấy không đề cập đến, nhưng một khi đã khơi ra mà lại không nói thì thật khiến người khác khó chịu.
"Ta biết mà, muội cứ nói ta nghe xem, đừng úp mở nữa."
"Chuyện là ta nghe Lâm Hạnh Hoa nói..."
"Lâm Hạnh Hoa là ai?" Thiên Nương nghi hoặc hỏi, cái tên này nghe rất lạ tai, trong trí nhớ của nàng chưa từng xuất hiện ai có tên như vậy.
Biết đâu nguồn tin này không có chút độ tin cậy nào thì sao?
"Lâm Hạnh Hoa chính là nhi nữ của Lâm Chí Tào, mà Lâm Chí Tào lại là tướng công của Hoàng Gia Tuệ.
Tỷ cũng biết đó, Đế Lư này có mấy người họ Hoàng đâu."
Phí Bảo Nhiên bày ra vẻ mặt đắc chí nhìn nàng, trên mặt thiếu điều chỉ muốn viết lên mấy chữ: Tỷ yên tâm, nguồn tin này đặc biệt uy tín!
Người họ Hoàng ở Đế Lư không nhiều, hơn nữa người họ Hoàng mà còn có thể kết giao với Phí Bảo Nhiên thì lại càng ít.
"Nếu không lầm thì Hoàng Gia Tuệ này là biểu muội của Hoàng Thục Cẩm An?"
"Chứ còn gì nữa!" Phí Bảo Nhiên cao hứng nên âm giọng cũng lớn hơn: "Chuyện là Lâm Hạnh Hoa nghe lõm được mẫu thân nàng nói chuyện với người bên nhà ngoại.
Nói cái gì mà "cháu trai", "cháu gái" rồi "liên hôn", "thành thân" gì đó.
Nói nhiều lắm, cũng lâu nữa.
Nhưng quan trọng là bọn họ lại đang tính toán để "cháu gái" mình gả cho nhà họ Lục."
Kể tới đây Phí Bảo Nhiên ngừng lại, tạo ra một khoảng lặng quỷ dị, khiến người nghe không khỏi suy nghĩ miên man.
Thiên Nương giương mắt nhìn nàng chằm chằm như muốn hỏi: Họ Lục nào? Nhìn đến mức nàng ấy cảm thấy toàn thân không thoải mái.
"Tỷ đừng có nhìn ta như vậy! Nếu không phải họ Lục đó thì ta đem chuyện này nói ra làm gì."
"Chắc muội nghe nhầm tin dỏm rồi." Thiên Nương cười nhạt.
Ánh mắt nàng khẽ động.
Hoàng Gia Tuệ cùng người nhà mẹ đẻ nói về "cháu trai", "cháu gái" sao?
Huynh đệ nhà họ Hoàng này tổng cộng có hai nam một nữ.
Tạm thời bỏ qua nữ nhân kia thì trong nhà chỉ còn có hai người.
Trưởng tử Hoàng gia,