Sau lần chạm mặt ở chợ, Lục Phàm quả nhiên không đến làm phiền các nàng nữa, hắn giống như bốc hơi mất vậy, không hề nhìn thấy bóng dáng hắn nữa.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chớp mắt một cái Thiên Nương đã sống ở Phong Dinh được hơn hai tháng.
Ánh nắng dịu dàng cùng gió xuân ấp áp cũng đành phải nhường chỗ cho không khí nóng bức của mùa hè.
Dạo gần đây, Phí Thiên Nương đặc biệt thích ăn đá tuyết, ăn nho lạnh, uống nước mát mà Mẫn Nhi chuẩn bị.
Nàng vẫn vậy chỉ có điều càng ngày càng lười hơn mà thôi, thời tiết oi ả khiến nàng chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà, suốt ngày nằm dài trong phòng.
Đương lúc nàng đang lim dim chuẩn bị đi vào mộng đẹp thì Mẫn Nhi từ ngoài cửa vui vẻ chạy vào.
"Tiểu thư, lão gia gửi thư cho người này!" Cuối cùng thì lão gia cũng nhớ đến tiểu thư rồi.
Nàng có chút không vui, lạnh lùng xoay người vào trong.
"Để đó đi, lát nữa ta đọc."
"Tiểu thư, hay để nô tỳ đọc cho người nghe nha.
Biết đâu trong phủ có việc gấp."
"Tùy ngươi."
Mẫn Nhi tâm tình phấn khởi, háo hức xé phong thư.
Thế nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng lại tối sầm, vẻ mặt cũng hiện rõ nét thất vọng.
Bức thư nhà đầu tiên sau gần ba tháng xa nhà mà Phí gia đưa đến chỉ có vỏn vẹn một dòng.
Hơn nữa, trong thư chẳng hề đề cập đến tiêu thư chứ đứng nói là quan tâm, thăm hỏi.
"Sao đấy?" Thiên Nương mãi không thấy nàng đọc liền có chút tò mò: "Ngươi cứ đọc ta nghe xem nào."
"Tiểu thư, trong thư viết: ba ngày sau là tiệc trưởng thành của tam tiểu thư, bảo người thu dọn trở về."
"Được, ta biết rồi."
Phí Thiên Nương nằm quay lưng lại với nàng nên nhất thời nàng cũng không đoán biết được tâm tình của tiểu thư nhà mình.
Không nhìn thấy được vẻ mặt, giọng nói thì vẫn bình thản như cũ.
Chỉ là...!nàng ấy thực sự không thương tâm chút nào sao?
"Đúng rồi, chiều nay em cùng ta lên trên phố, mua chút đồ tốt tặng cho muội ấy."
"Vâng, tiểu thư."
...
Quả thực tiệc trưởng thành của Phí Bảo Nhiên được tổ chức rất long trọng, khách đến nườm nượp như muốn giẫm nát ngạch cửa Phí gia, lễ vật cũng vô cùng phong phú.
Người đến đều có thân phận không tầm thường.
Phu phụ Phí gia bận rộn tiếp đãi khách khứa, Phí Bảo Nhiên cũng không rảnh rỗi, nàng phải tiếp chuyện với mấy tiểu thư khuê các trong thành.
Còn hai vị thiếu gia của Phí gia thì lo khoản đãi những công tử khác.
Ai cũng có việc phải làm, riêng Phí Thiên Nương rất rảnh rỗi.
Nàng không gấp gáp trở về, xe ngựa vừa mới đưa nàng về vào tối qua.
Cả người mệt nhoài nên nàng đã ngủ một giấc thật sảng khoái, tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Hôm nay trên dưới Phí gia đều vô cũng náo nhiệt cũng không có ai để ý đến vị Nhị tiểu thư mới trở về là nàng.
Cũng vì thế mà nàng rất ung dung để Mẫn Nhi sửa soạn, tô son điểm phấn cho nàng, khoác lên mình một bộ y phục màu vàng nhạt không quá nổi bật nhưng cũng không lo bị lu mờ trong bầy oanh yến ngoài kia.
Nàng không họp mặt với hội nữ tử đang tán chuyện say mê trong nhà mà tìm một nơi yên tĩnh, ít người, ngồi trong đình hóng mát, ăn bánh uống trà.
Ở Phong Dinh mấy tháng, nàng đã quen bộc lộ tính tình tùy hứng, vô cùng thoải mái.
Trở về Phí gia, nàng lại phải giả vờ đoan trang, giả vờ hiền dịu, thông tuệ, thật là mệt mỏi.
Hôm nay lại nhiều người như vậy nàng mới không muốn chủ động chạy đến khoa tay múa chân, góp vui cho bọn họ.
"Tiểu thư, lão gia cho mời người qua bên đó một chút." Một ma ma không biết vì sao tìm thấy Thiên Nương, bà ta nghiêm giọng "mời" nàng, hoàn toàn không có chút tôn trọng dành cho chủ tử.
Việc như vậy nàng đã sớm quen rồi.
Mi mắt nàng hơi rũ xuống một chút, khuôn mặt lạnh lùng, không vui.
Nhưng đến lúc ngẩn lên đối diện với bà ta thì lại là một dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối, tò mò.
"Ma ma, phụ thân cho gọi ta qua bên đó là có việc gì vậy?"
"Việc gì thì người cứ đến sẽ biết.
Nhanh lên, để lão gia chờ lâu rồi tức giận thì lão nô không gánh nổi đâu."
"Được rồi, ta đi cùng ma ma." Nàng nhoẻn miệng cười ngọt ngào, dịu dàng.
Vị ma ma kia dẫn nàng đến trung tâm bữa tiệc, chỉ thấy ngồi trên vị trí chủ trì là "mẫu thân đại nhân" của nàng Lộ Kiều cùng tiểu muội Phí Bảo Nhiên, chẳng hề thấy Phí Vân Đình đâu cả.
Phía dưới, dọc theo hai bên trái phải là các bàn tiệc nhỏ, nam bên trái, nữ bên phải, thức ăn cũng đã được dọn sẵn.
Thiên Nương ra vẻ vẫn chưa hiểu, nàng nghiên đẩu hỏi vị ma ma vừa rồi: "Ma ma, không phải bà bảo phụ thân tìm ta sao? Ông ấy đâu rồi?"
Chưa để ma ma trả lời, Lộ Kiều đã lên tiếng trước.
Bà ta dùng giọng nói ngọt như rót mật của mình muốn thể hiện uy phong với nàng: "Thiên Nương, con mau ngồi xuống đi.
Nhiên Nhi mãi không thấy con đến lo lắng không yên nên ta mới mượn danh nghĩa Vân Đình cho gọi con đấy.
Hôm nay là tiệc trưởng thành của muội muội con, chẳng lẽ con không thể nể mặt chúng ta một chút sao?"
Không rõ lời này của Lộ Kiều là có ý gì, nhưng rất nhanh mọi người xung quanh