Trường An kéo Tiểu Lộc tử ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi, trời gần sáng mới thấy bọn chúng phát ra tín hiệu thu binh.
Trường An vô cùng lo lắng cho an nguy của điện hạ, bọn chúng chỉ rút lui khi đã giết hoặc bắt được người.
Một nhóm bốn người phi ngựa chạy qua trông thấy một con ngựa đứng gặm cỏ ven đường, kì lạ là trên lưng còn một người nằm đó không biết sống hay chết.
Người dẫn đầu đưa tay ra hiệu dừng lại, hơi quan sát một lượt, đối phương cả người dính máu, bẩn thỉu lăn lộn, mặt úp vào bờm ngựa cũng không trông rõ hình dạng.
Không hiểu vì sao hắn lại muốn cứu người này, kéo người xuống, hơi vén tóc ra, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó vì đau đớn nhưng cũng không thể che lấp được vẻ kinh diễm.
Hắn thoáng sửng sốt:
"Không biết kẻ thô lỗ nào lại không biết thương hoa tiếc ngọc".
Tuy đang rất vội nhưng hắn không thể nhìn thấy người sắp chết mà không cứu, đặc biệt là người đẹp như vậy.
Trường An và Tiểu Lộc tử đến nơi thấy điện hạ nằm trên đất kích động xông tới.
Người nọ ngẩng đầu lên nhìn, Tiểu Lộc tử nhẹ nhõm khi nhận ra Diệp Ly bèn gọi to:
"Diệp Ly, là bọn ta".
Bất quá kẻ kia chỉ nghi hoặc nhìn lại, ánh mắt mơ hồ như không hề quen biết, hắn hỏi ngược lại:
"Diệp Ly? Ngươi biết Diệp Ly?"
Bây giờ Tiểu Lộc tử mới rơi vào tình trạng hoang mang, Trường An lập tức rút kiếm, căng thẳng nói:
"Đây không phải Diệp Ly? Nói, ngươi là ai"
Tiểu Lộc tử không quan tâm ai là ai, quỳ xuống bên cạnh điện hạ khóc rống lên:
"Điện hạ, người tỉnh lại đi", thế nhưng Hạo Thiên không hề phản hồi lại.
Tự thấy bản thân không có trách nhiệm phải giải thích, hắn không thèm để ý hai người kia, tiếp tục chữa trị.
Miệng vết thương có máu đen chảy ra, chắc chắn có độc, hắn ngửi thấy một mùi lạ khác, bắt mạch chẩn đoán, độc tính đã ngừng, cũng may dùng thuốc giải kịp thời.
Trường An thấy đối phương không có ý xấu mới thu kiếm về, sốt ruột hỏi:
"Người không sao chứ?"
Thái độ hắn bình thản, tay vững mặt lạnh nói:
"Không nguy hiểm tới tính mạng".
Trường An tỉnh táo nhìn miếng vải băng bó lúc đầu được xé ra từ áo, lại nhìn không thấy Lãnh Nguyệt, chỉ e là đã không rõ sống chết.
"Ngươi làm gì?" Tiểu Lộc tử ngăn lại bàn tay đang sờ so.ạng trên người điện hạ.
Tên kia hất tay Tiểu Lộc tử ra, miệng lầm bầm:
"Kiếm tra xem còn chỗ nào bị thương hay không?"
Nói thì nghe hợp lý nhưng Tiểu Lộc tử không tin, còn đang định đẩy hắn ra thì một bàn tay đã nhanh hơn bóp cổ hắn.
Hạo Thiên cảm nhận cơ thể có sự đụng chạm, bản năng sống trỗi dậy.
Hai mắt Hạo Thiên hằn lên những tia máu, bao nhiêu phẫn nộ, sợ hãi, điên cuồng đều bộc phát theo bản năng.
Hắn không ngờ người này đang bị thương mà vẫn còn sức lực lớn như thế, cổ như bị bóp nghẹt lại.
Trường An nhanh chóng giữ điện hạ lại, Tiểu Lộc tử thấy điện hạ ánh mắt như muốn giết người thì nhanh trí nói:
"Lãnh Nguyệt, điện hạ không đi cùng hắn sao?"
Cái tên như công tắc giúp Hạo Thiên khôi phục thần trí, hơi thở dần bình ổn lại, bàn tay ý thức buông lỏng.
Hắn vội vàng thở gấp, ôm họng ho dữ đội, từ miệng nói ra vài từ không rõ nghĩa:
"Lãnh..
Ng".
"Diệp Tuyền, đệ làm gì ở đây?"
Đây mới là Diệp Ly thật.
Sau khi bỏ đi, Diệp Ly rất nhanh đã hối hận quay lại tìm Lãnh Nguyệt, nhưng đã không kịp.
Diệp Tuyền nhìn thấy Diệp Ly nhưng không thấy Lãnh Nguyệt ở bên cạnh, cộng thêm bộ dáng thảm hại kia làm hắn dấy lên dự cảm không lành.
Diệp Tuyền chạy tới chỗ Diệp Ly đang đứng, không nói một lời đã thụi một cú vào bụng Diệp Ly, chất vấn:
"Lãnh Nguyệt đâu?"
Diệp Ly đau đớn ôm bụng, chật vật nói:
"Vũ Văn..
Hi Triệt".
Hai mắt Diệp Tuyền long lên, gấp đến độ nói năng lộn xộn:
"Chúng ta..
chúng ta phải mau đi cứu hắn".
Diệp Ly cuống quýt giữ Diệp Tuyền lại:
"Đệ bình tĩnh", hắn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Diệp Tuyền gấp gáp đẩy Diệp Ly, chỉ mặt nói:
"Bình tĩnh thế quái nào được", thấy Diệp Ly không chịu nói liền quay ra hỏi mấy người Hạo Thiên:
"Đệ ấy bây giờ ở đâu?"
Hạo Thiên vịn tay hai người đứng dậy, cả người không có sinh khí, giọng điệu không có cảm xúc:
"Phủ thái úy".
Một cảnh hỗn chiến thật khủng khiếp, tiếng binh khí va chạm, những tiếng gầm gừ.
Một thân ảnh kiêu ngạo đứng đó, tay vung trường tiên, chẳng mấy chốc tất cả đều nằm gục dưới đất trong vũng máu lầy lội.
Lãnh Nguyệt đứng phía sau trông thấy bóng lưng lạnh lùng trong màn mưa máu, khói lửa bùng lên, máu thấm vào quần áo, nhuộm đỏ thành một bộ hồng y kiều diễm, ma mị.
Máu chảy dọc xuống bàn tay đang cầm trường tiên, tách..
tách, từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống đất lan ra như những đóa tường vi đang nở rộ.
Người đó từ từ quay người về phía Lãnh Nguyệt, hắn nín thở, trơ mắt nhìn người đó là Hạo Thiên.
Máu thấm ướt vào tóc làm mái tóc đen bết dính lại trên làn da trắng toát, máu chảy xuống mặt lăn qua khóe mắt nhìn như huyết lệ, máu dần thấm ướt hết khuôn mặt, hệt như chiếc mặt nạ bằng huyết tinh.
Chỉ còn đôi mắt vẫn trong sáng nhìn Lãnh Nguyệt, đuôi mắt cong lên như đang cười với hắn, Hạo Thiên đưa tay ra:
"Đến đây với ta nào".
Lãnh Nguyệt chạy lên đưa tay lau đi máu trên mặt Hạo Thiên nhưng càng lau càng không sạch.
Hạo Thiên đưa tay bắt lấy tay Lãnh Nguyệt, hắn hoảng sợ lùi về sau, giơ ra trước mặt hai bàn tay đã nhuốm đầy máu, đặc dính và đỏ lòm.
Khuôn mặt Hạo Thiên dần thay đổi, ánh mắt không còn trong sáng như thế mà thay vào đó là ánh nhìn quỷ quyệt, mắt dần chuyển sang màu máu, huyết sắc linh quang, nụ cười trên mặt cũng quỷ dị, méo mó, vặn vẹo.
Hạo Thiên bước từng bước về phía hắn, những bóng đen tỏa ra tứ phía như muốn nuốt trọn.
Lãnh Nguyệt giật mình tỉnh lại, mồ hôi thấm ướt cả áo, hắn đưa tay áp lên ngực, xác nhận tiếng tim đập vững vàng mới tin mình còn sống.
"Gặp ác mộng sao?"
Ngẩng đầu lên trông thấy Hi Triệt đứng đó tự bao giờ, Lãnh Nguyệt không đáp, đưa tay lau mồ hôi trên chán.
Một giấc mơ tối nghĩa và khó hiểu.
Hi Triệt ngồi xuống giường, cho người bưng trà lên:
"Cậu và hắn rất thân thiết?"
Lãnh Nguyệt cầm chén trà, không để tâm đến ánh mắt của Hi Triệt:
"Nhìn chúng ta thân thiết lắm à?"
Không biết đã mơ gì mà chảy cả mồ hôi lạnh, Hi Triệt lấy khăn lau cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt né tránh nhưng hắn vẫn kiên nhẫn:
"Cậu vẫn luôn đi cùng hắn?"
Trà nóng giúp Lãnh Nguyệt thấy ấm áp hơn, mặt cũng có sức sống:
"Ta chỉ đi lòng vòng".
Thấy sắc mặt Lãnh Nguyệt đã bình ổn, Hi Triệt mới dừng lại:
"Nếu đã biết không có kết quả tốt thì còn gặp làm gì?"
Lãnh Nguyệt chỉ rũ mi không nói, hắn cũng chẳng thể hiểu.
Sau đó, Hi Triệt dẫn Lãnh Nguyệt đi gặp một người, không cần giới thiệu Lãnh Nguyệt cũng biết ai ở trước mặt:
"Tôn thái úy".
Bị Lãnh Nguyệt gọi tên, ông ta giật mình:
"Ngươi biết ta sao?"
Lãnh Nguyệt lạnh lẽo trả lời:
"Không biết nhưng bây giờ biết".
Tôn thái úy có cảm giác Lãnh Nguyệt không chỉ biết có mỗi tên ông, sợ là đã biết nhiều chuyện khác:
"Ngươi đã biết những gì?"
Lãnh Nguyệt cũng không giả vờ ngu:
"Biết những gì cần biết".
Tôn thái úy chưa từng gặp qua người nào như vậy, có chút thích ý:
"Ngươi thú vị đấy, nhưng chỉ thú vị thôi là chưa đủ.
Nói xem điều gì ở ngươi mà khiến đại công tử quyết định chọn ngươi mà tha cho điện hạ?", lão nhìn xang Hi Triệt nhưng hắn chỉ cười nhạt ngồi một bên không nói.
Lãnh Nguyệt nhớ lại chuyện đêm qua, trong mắt có chút u ám:
"Điện hạ không biết gì cả, người biết chuyện mới là ta.
Hơn nữa nếu đại nhân đã có ý truy sát thì cũng không sợ người này là ai, nhưng nếu hắn chết e là không có ai vui vẻ cả.
Đại nhân nói có đúng không?"
Tôn thái úy nghi hoặc, không biết kẻ này là ngu ngốc hay can đảm khi dám đối diện với ông ta như thế:
"Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi à?"
Lãnh Nguyệt không chút sợ hãi trước lời đe dọa, bình tĩnh nói:
"Nhưng đại nhân còn tò mò, chẳng phải vì thế đại nhân mới gọi ta đến hay sao? Nếu không thì đại nhân đã không để yên cho người đưa ta về".
Mắt ông ta lóe ra hung quang, ông ta nhìn Lãnh Nguyệt rồi lại nhìn Hi Triệt, sự lão luyện khiến ông ta cho rằng mình có thể khống chế những con mồi thú vị này.
Lãnh Nguyệt thấy ông ta sắp không đợi được rồi:
"Ta có lý do để tin rằng một người quyền lực đã đứng ra đảm bảo cho các ngươi, điều đó có đúng không?"
Tôn thái úy nhịp nhịp ngón tay trên bàn:
"Ngươi biết ta không thể đề cập đến vấn đề này".
Lãnh Nguyệt biết chắc ông ta sẽ từ chối:
"Những kẻ suy đồi và những người trục lợi từ việc đó, có vẻ như thái tử đang nhắm tới hai điều này".
Ông ta hơi ngỡ ngàng:
"Ngươi đe dọa ta ư?", dừng một lúc ông ta nói tiếp: "Ta đã gửi cho các ngươi những cái tên cùng sự nghi ngờ của ta về việc cứu tế năm đó".
Đến lượt Lãnh Nguyệt ngạc nhiên:
"Cho ai?"
Tôn thái úy kể lại:
"Chờ người nhận trách nhiệm lúc đó, rất nhiều năm về trước.
Ta đã bắt thóp được chúng nhưng ta không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ từ ông ấy".
Thái dương Lãnh Nguyệt giật giật:
"Ta muốn cái tên".
Tôn thái úy nói với vẻ tự ái, những nỗ lực trong quá khứ của ông ta bị phủ nhận:
"Ông ta đã chôn vùi nó".
Lãnh Nguyệt nghe rõ, từng từ từng từ một:
"Việc cứu tế có vấn đề nhưng hoàng đế vẫn lờ đi, hoặc là ông ấy thấy cái chết của hàng ngàn người không đáng bận tâm hoặc ông ấy đang quan ngại một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Đó là gì nhỉ?"
Nhìn phản ứng của ông ta, Lãnh Nguyệt biết mình đã đoán đúng.
Tất cả đều là một mảnh lặng ngắt như tờ, có tiếng tát thâm thúy vang lên, Diệp Tuyền ban cho Diệp Ly một cái tát như trời giáng, ánh mắt hằn học ghét bỏ:
"Huynh đáng lẽ phải đi cùng Lãnh Nguyệt".
Diệp Ly không dám nói gì chỉ biết bất lực im lặng, Diệp Tuyền đánh không sai, nhận trách nhiệm bảo vệ Lãnh Nguyệt là hắn, để Lãnh Nguyệt xảy ra chuyện cũng là hắn.
Hạo Thiên ngồi bất động thanh sắc ở trên giường, khuôn mặt rơi vào trạng thái vô cảm.
Trong phòng nồng mùi thuốc, Diệp Tuyền bê đến một bát thuốc vẫn còn bốc khói:
"Thuốc này do ta kê toa, điều trị nội thương".
Nhìn đối phương trầm lặng, Diệp Tuyền cũng hiểu được phần nào, hắn thở dài:
"Người đẹp, lần này cậu hại Lãnh Nguyệt thật rồi".
Hạo Thiên không nói, đưa tay lấy chén thuốc một hơi cạn sạch.
Hạo Thiên nhắm mắt dưỡng thần, cả người mỏi mệt, tâm cũng mệt.
Tiếng cửa mở ra, có người đi vào phòng trông thấy điện hạ đang nhắm mắt thì không dám lên tiếng.
"Nói đi, ta không sao".
Nhìn điện hạ như vậy, Tiểu Tạ cũng ảo não:
"Phủ thái úy được canh phòng rất ngiêm ngặt, nếu họ Vũ Văn kia còn ở đó thì rất khó để đột nhập".
Quan võ trong triều ngoài mấy vị ở Đông Doanh, thống lĩnh cấm quân hay đô đốc ngự sử thì chỉ còn chức vị thái úy.
Nhưng Hạo Thiên đã nhìn qua giáp Đông Doanh một lần, là giáp đỏ pha nâu, cấm quân là hoàng kim giáp, đô đốc là đen tuyền, chỉ có thái uý nắm giữ Vệ binh là giáp sắt ánh bạc.
Tôn thái úy, ông ta là kẻ mưu mô, xảo trá.
Không giống như Trịnh quận công kia, tuy có dã tâm nhưng không đủ khôn ngoan, nếu như hắn thực sự chết trong rừng, e là Trịnh quận công làm sao bị đổ tội vu oan cũng không biết được kẻ đứng sau.
Cái mạng của hắn đã suýt chết hai lần cũng coi như sắp đến vạch đích rồi.
Hạo Thiên có thể cảm nhận bọn chúng đang rất căng thẳng chờ hành động tiếp theo của hắn, cũng có nghĩa chân tướng đang ở rất gần.
Chỉ là không ngờ kéo theo Lãnh Nguyệt vào mớ rắc rối này.
Đẩy Lãnh Nguyệt vào nguy hiểm, lại không bảo vệ được.
Lãnh Nguyệt là sai lầm lớn nhất của hắn.
Do hắn ngạo mạn.
Do hắn bất cẩn.
Hạo Thiên nắm chặt tay, đôi mắt đầy tàn nhẫn.
Cái chết sẽ đến với bọn chúng, rất nhanh thôi.
"Cậu biết đấy, tôi tôn trọng những việc cậu đang làm, cậu làm những gì cậu muốn, cậu là cậu.." Hi Triệt ngồi bên cạnh Lãnh Nguyệt nói.
Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói:
"Thật tốt khi biết điều đó".
Hi Triệt đưa tay gỡ miếng băng trên cổ Lãnh Nguyệt, vết cắt đang lành:
"Tôi biết cậu quan tâm đến chuyện này, nhưng đôi lúc cậu có từng nghĩ đến việc dừng lại? Bọn chúng chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, triều đình không phải không biết, hoàng đế chỉ không quan tâm như chúng ta.
Ông ta có cái nhìn sâu xa hơn".
Lãnh Nguyệt có chút suy tư:
"Đột nhiên ta không còn tin vào những điều mình luôn chắc chắn".
Hi Triệt nhìn sườn mặt của Lãnh Nguyệt, từ góc nghiêng này trông y thật xa cách, hắn dịu dàng nói:
"Không cần phải lo lắng như vậy, tôi sẽ luôn ở bên cậu".
Lãnh Nguyệt có chút khinh thường:
"Đó là điều ta không chắc nhất đấy".
Đáy lòng Hi Triệt có chút mất mát, trong nháy mắt liền nhớ tới thời gian năm đó:
"Ta xin lỗi, cho dù muộn.."
Thị vệ chạy xộc vào, rõ ràng đang có chuyện gấp.
Hi Triệt đứng dậy, kéo Cố Ngũ xang một bên, Lãnh Nguyệt chỉ thấy miệng tên kia liến thoắng, vẻ mặt Hi Triệt bỗng trở nên nghiêm trọng, rõ là một tin chẳng lành.
Hi Triệt gật đầu nói Cố Ngũ ra ngoài chuẩn bị còn hắn thì quay lại chỗ Lãnh Nguyệt nói:
"Đợi ta".
Lãnh Nguyệt chỉ cảm thấy nực cười:
"Đợi ngươi làm gì?", năm đó hắn đã ngu ngốc như thế nào mà lại chờ đợi con người này?
Hi Triệt tức giận nhưng thương cảm nhiều hơn:
"Đợi ta quay về sẽ tính sổ với cậu".
Lãnh Nguyệt ngồi nhìn bóng lưng Hi Triệt xa dần không biết đang suy nghĩ gì.
Cái bóng to lớn đổ lên người Lãnh Nguyệt, Tôn thái úy hai mắt phát sáng như một con diều hâu đang hau háu nhìn con mồi của mình.
Lãnh Nguyệt hơi lùi lại:
"Ông định làm gì?"
Ông ta nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, cười nham hiểm:
"Thứ tốt như vậy sao chỉ có Đại công tử được dùng một mình?"
"Buông ra..", Lãnh Nguyệt gắt lên, hắn bị mấy tên thị vệ lôi kéo đi.
"Thái úy, ông không sợ Hi Triệt quay lại sẽ xử lý ông sao?"
Tôn thái úy cho người ép Lãnh Nguyệt quỳ xuống trước mặt:
"Quan hệ giữa ngươi với hắn là như thế nào?"
Lãnh Nguyệt căm tức hất tay tên thị vệ khỏi người mình:
"Chẳng như thế nào cả".
Tôn thái úy phẩy tay cho thị vệ lui xuống, ông ta hơi cúi người xuống, nói chậm rãi:
"Chỉ cần ngươi nói ra bí mật của Đại công tử, thì ta sẽ tha chết cho ngươi".
Lãnh Nguyệt sững người:
"Ông..
dùng ta để uy hiếp hắn?", đây mới là mục đích thật của ông ta.
Tôn thái úy nói giọng gay gắt:
"Vũ Văn gia thế lực càng ngày càng hùng hậu, luôn tìm cách chèn ép ta.
Nay ta đã bắt được điểm yếu của hắn".
"Phì..", Lãnh Nguyệt không nhịn được phì cười:
"Trò khôi hài gì đây?"
Thằng nhóc này lại dám coi thường ông, Tôn thái úy giận điên lên:
"Đừng quên ta có thể lấy mạng của ngươi bất cứ lúc nào đấy".
Lãnh Nguyệt dừng lại tiếng cười, chua chát nói:
"Giết ta cũng vô ích, Hi Triệt sẽ không bao giờ vì ta mà làm ảnh hưởng tới Vũ Văn gia.
Con người đó, hắn luôn coi trọng gia tộc của mình".
Ánh mắt ông ta như muốn chém Lãnh Nguyệt tới nơi:
"Ngươi đáng ghét thật.
Vũ Văn Trác cũng là một tên đáng ghét, kẻ lúc nào cũng cản đường ta".
Lãnh Nguyệt cứng đờ người, có chút thắt lòng lại, đại não ngừng suy nghĩ mấy giây, cũng không biết đã bao nhiêu lâu không nhớ đến cái tên này.
"Chừng nào Đông Doanh còn trong tay hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng".
Lãnh Nguyệt cố gắng che dấu sự kích động:
"Nếu để so về mưu kế, sự cường đại lẫn danh tiếng, ông đều không bằng".
Ông ta vừa giận vừa thẹn, rút thanh bảo kiếm đặt lưỡi kiếm kề cổ Lãnh Nguyệt:
"Vậy thì ta giữ ngươi còn sống có ích gì?"
Lãnh Nguyệt cười khinh bỉ, chưa kịp lên tiếng thì có một giọng nói trong trẻo cất lên:
"Có chứ sao không".
Hai người đưa mắt hướng về phía cửa, một thiếu niên đeo mặt nạ quỷ bá khí suất hiện, hắn ung dung bước từng bước về phía trước, đôi mắt nheo lại, tiếng cười thâm thúy:
"Để giữ lại cái mạng chó của ngươi chứ sao".
Hi Triệt càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hắn giở bức thư ra đọc lại.
Cố Ngũ thúc ngựa đi bên cạnh:
"Đại công tử, đây chính là bút pháp của Hầu gia".
Nét chữ nhìn thì rất giống nhưng Hi Triệt vẫn còn khúc mắc:
"Ngươi có thấy phụ thân viết thư cho con lại phải đóng dấu không?"
Cố Ngũ vội nhìn lại:
"Trước đây đúng là không có nhưng có thể hầu gia tiện tay".
Hi Triệt cẩn thận xem kỹ:
"Kiểu chữ của phụ thân có rất nhiều người biết viết, còn dấu ấn này là lúc phụ thân còn ở cấm quân rất nhiều người biết, nhưng bây giờ làm tướng quân đã không còn dùng nữa", hắn vò nát bức thư trong tay:
"Ai đã đưa bức thư này cho ngươi?"
Lòng Cố Ngũ nảy lên một cái, hoảng sợ nói:
"Đích thân thái úy cho người mang tới".
Hi Triệt nhận ra một điều gì đó, hắn lập tức cho ngựa quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn:
"Mau quay lại".
Nếu ông ta dám làm ra hành động bất chính gì thì hắn nhất định không để yên.
Tôn thái úy bị tập kích bất ngờ có chút hoảng loạn, bây giờ mới để ý ngoài sân là một mảnh yên lặng.
Ông ta biết sự tình không ổn liền dí sát kiếm vào cổ Lãnh Nguyệt, rống lên:
"Đừng qua đây, nếu không ta lập tức giết hắn".
Hạo Thiên không dám manh động, Lãnh Nguyệt hai người hiểu ý, thử dụ dỗ:
"Ông ngoan cố chỉ thiệt thân".
Tôn thái úy hét lên:
"Im miệng, ta có chết cũng không chịu thua".
Nói xong ông ta lôi Lãnh Nguyệt đứng dậy, kiếm vẫn kề cổ, dẫn Lãnh Nguyệt ra phía ngoài.
Tôn thái úy bắt Lãnh Nguyệt làm con tin:
"Ta đã nói ngươi rất đáng giá mà nhỉ, cả điện hạ cũng muốn ngươi".
Lãnh Nguyệt cười lạnh:
"Điện