Hạo Thiên nhìn đẹp thật, ý hắn là bình thường đã đẹp động lòng người nhưng nay càng sắc sảo, quyến rũ hơn.
Khuôn mặt được trang điểm diễm lệ, mái tóc đen dài được buộc lại sau lưng bằng dây duy băng vàng, vừa thuần khiết vừa ma mị.
Lãnh Nguyệt suy nghĩ thật nhanh, phải tìm được điểm yếu của bà ta mới mong lật ngược lại tình thế.
"Bà kể cho tôi nghe về bà nữa đi.
Bà thèm được nói chuyện lắm mà"
Móng tay sắc lẻm của bà ta đặt lên vai hắn, tình tứ vu.ốt ve:
"Đó là bảo mật.
Ngươi rất thông minh, thông minh và nguy hiểm.
Ta biết ngươi đang âm mưu gì đó, nhưng giờ ta an toàn ở đây", bà ta tự chỉ vào mình.
Bàn tay bà ta tỏa làn hơi ấm áp vào bên má Lãnh Nguyệt:
"Mùi nước hoa ở đâu thế?"
Nước hoa? Lãnh Nguyệt không biết mình bị lây mùi nước hoa của Hạo Thiên từ lúc nào.
Có lẽ ngửi lâu cũng thành quen.
"Ngọt và ấm"
Đôi mắt bà ta trở nên cực kì long lanh:
"Ta vừa nghĩ ra một nơi tuyệt vời dành cho.."
"Bữa tối?", Lãnh Nguyệt hỏi.
"Cho khoái hoạt", bà ta thì thầm dụ hoặc.
Đáng để đi đấy, Lãnh Nguyệt liếc bà ta một cái.
Bà ta cũng ném lại cho hắn một ánh mắt sắc lẻm:
"Đừng nhìn ta đắm đuối như thế, ngươi làm ta hưng phấn lên đấy"
Lãnh Nguyệt cố kiềm chế cái đảo mắt.
Sống đến bằng này tuổi mà chưa từng gặp trường hợp nào như thế.
Hai người đi theo đường hầm dẫn đến một khu kĩ viện xa hoa bậc nhất trong thành.
Nơi này, Lãnh Nguyệt chưa từng đặt chân vào.
"Muốn thử không?", bà ta hạ thấp giọng bên tai hắn nói.
Mi tâm Lãnh Nguyệt giựt giựt, đã đâm lao thì phải theo lao.
Không nói một lời, hắn đẩy cửa đi vào.
Về cơ bản tầng một là sảnh tiếp khách nên không thiếu bất cứ trò gì.
Mấy cô gái trang điểm lộng lẫy đua nhau mời gọi:
"Qua đây, qua đây đi"
Không phải người đẹp nhất nhưng chắc chắn lẳng lơ nhất.
"Đừng đùa, mấy ả mà tán thì bọn đàn ông đổ như chơi", bà ta cười, nụ cười xinh đẹp bừng nở trên gương mặt, khiến Lãnh Nguyệt thoáng ngây người.
Không khí hoan lạc, người người cùng nhau uống rượu sênh ca.
Giữa sảnh có một nhóm người đang biểu diễn ảo thuật, cô gái trẻ vẫy tay, mưa từ đâu rơi xuống, dưới chân trăm hoa đua nở như hoa trên gấm.
Xung quanh thả xuống những cánh hoa hồng, từ đâu xuất hiện hai thiếu niên áo trắng biến thành hai con hạc cổ trắng, chỉ trong tích tắc hai con chim bay thẳng lên trên cao, biểu tượng của sự trường tồn, vĩnh cửu.
"Chúng không có thật..
ưm", Lãnh Nguyệt vừa mới mở miệng đã bị đối phương ngậm lấy môi.
Người hôn hắn chính là Hạo Thiên.
Lãnh Nguyệt nghẹn ngào hai tiếng, sau đó hai cánh môi bị mở ra, đầu lư.ỡi chui vào trong khuấy đảo một cách thô bạ.o trong miệng hắn.
Nụ hôn thật dài gián đoạn, bốn cánh môi rời nhau.
Lãnh Nguyệt thở d.ốc, nói chẳng ra lời, giận dữ nhìn chằm chằm.
Đối phương vươn đầu lưỡi liế.m li.ếm môi, mị nhãn như tơ:
"Muốn nữa không?"
Lãnh Nguyệt đỏ bừng cả mặt, đưa tay lau nước bọt chảy ra khóe miệng.
"Ngươi con mẹ nó ngọt thật", bà ta khẽ cười, khúc khích một tiếng, lấy lòng hôn cằm hắn, "có cơ hội là phải nếm thử ngay cái miệng hỗn này".
Lãnh Nguyệt trợn mắt, thiếu điều chửi bậy:
"Bà đã cướp thân xác của cậu ấy"
"Ồ, thật sao?", bà ta nhún nhún vai, đột nhiên vươn tay kéo cổ áo Lãnh Nguyệt, cắn lên môi hắn một cái, thấp giọng cười nói:
"Thật ra ngươi cũng nhịn rất lâu rồi"
Bà ta xoay người, Lãnh Nguyệt nhìn theo bóng lưng, thực muốn gào to một tiếng.
Đến khi Lãnh Nguyệt tìm đến nơi đã thấy bà ta ngồi trên ghế nệm châm tẩu.
Lãnh Nguyệt sắc mặt đen xì:
"Thoát khỏi cậu ấy ngay"
Bà ta hít một hơi sâu, ngửa cổ nhả khói thuốc khoe ra đường cong duyên dáng:
"Thoát chứ, ngay khi ta tìm được đứa nào tốt hơn"
Thấy Lãnh Nguyệt vẫn đứng nhìn mình trân trân, bà ta nhếch miệng:
"Không biết ngồi chỗ nào thì lại đây"
Lãnh Nguyệt bực bội cầm chai nước đi đến ngồi xuống bên cạnh, mở nắp uống một ngụm.
"Khụ..
khụ..", Lãnh Nguyệt bị sặc nước, nhìn bà ta thản nhiên ngồi lên đùi mình.
"Thích ghê", bà ta cười đến yêu nghiệt.
Nhìn bà ta ngồi trong lòng, Lãnh Nguyệt thực muốn vứt y xuống ngay lập tức.
Nhưng khi nhìn gương mặt xinh đẹp của y, rốt cuộc vẫn không nỡ xuống tay, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ để yên.
"Ta có thể nhìn thấu tâm can những kẻ bị ta mê hoặc"
Hắn biết rõ bà ta là yêu quái, thế nhưng đối diện với gương mặt kia thì tuyệt đối không thù ghét được.
"Bảo sao bà đến đây", nơi này tập chung những con người dễ sa đọa nhất.
Bà ta nâng niu khuôn mặt của mình, cười lớn:
"Với sắc đẹp trời ban này, ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn", từng người, từng người bị nuốt trọn.
"Ta sẽ không để bà làm thế", Lãnh Nguyệt không thể tiếp tục bỏ mặc.
"Nhưng ngươi không thể ngăn ta", bà ta cười nhạo.
Chính vào lúc Lãnh Nguyệt không biết làm thế nào thì vài tên thanh niên ăn vận đẹp đẽ bước đến.
Dung nhan của Hạo Thiên chính là thứ khiến thiên hạ muốn ngắm nhìn.
Lãnh Nguyệt nhìn vẻ mặt của gã, đáy lòng hừ lạnh một tiếng.
Vị khách này đẹp quá đi mất, từ khi y bước vào nơi này, bao nhiêu khách khứa cứ lén nhìn trộm y, đương nhiên cả hắn cũng vậy.
"Vị tiểu thư này", gã mỉm cười nói.
Hạo Thiên bị người ta nhìn nhầm thành nữ nhân.
Gương mặt kiều diễm hơi ửng hồng, phản chiếu vầng sáng mỏng hắt xuống từ đầu thuốc, đầu lưỡi vươn ra tìm kiếm, liế.m lấy bờ môi khô.
Hạo Thiên ngồi đó không hề phòng bị, tỏa ra hương vị hấp dẫn khôn cùng.
"Quỳ xuống!", âm thanh không lớn nhưng đủ cho tất cả nghe rõ.
Bọn chúng vừa nghe đã nhũn hết cả chân, lập tức phủ phục dưới chân y.
Hạo Thiên bắt chéo chân, từ trên cao nhìn xuống như nữ vương, hơi nheo mắt, vươn một bàn chân trắng noãn như men sứ bạch ngọc ra, nhẹ nói:
"Liế.m!"
Lãnh Nguyệt luôn biết Hạo Thiên rất ưa nhìn, cũng biết rằng không có yêu thuật của hồ ly thì cũng có thể mê hoặc lòng người.
Hạo Thiên như bước ra từ hồ ly mà hồ ly như lấy cảm hứng từ y để họa ra lớp mặt này.
Bàn tay như bị ma ám mà vươn ra, chạm vào bàn chân Hạo Thiên, đầu ngón tay thô ráp cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Gã như say như túy mà nói:
"Tất cả đều cho em, trái tim tôi, linh hồn tôi"
Lãnh Nguyệt không nhìn được, ôm Hạo Thiên giật mạnh người lại.
Gã kia vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt sáng như sao của Lãnh Nguyệt.
"Ngươi.."
Trong lòng Lãnh Nguyệt khẽ động:
"Vị này là thanh mai trúc mã của ta"
"A..", vẻ mặt bọn chúng đầy tiếc hận.
Mà Hạo Thiên chỉ cúi đầu, im lặng cười dài.
"Kìa..
việc này.." Thanh niên nghẹn lời, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên Hạo Thiên xoay người giữ cằm Lãnh Nguyệt hôn sâu.
Lãnh Nguyệt ổn định bản thân, chủ động đáp lại nụ hôn của y.
Đầu lưỡi trơn trượt mềm mại quấn lấy nhau, liế.m láp hàm răng đối phương, hai người dùng sức mút vào, trao đổi nước miếng cho nhau.
Ở khoảng cách gần, bọn chúng nghe rõ tiếng nước ám muội kích tì.nh.
Lúc hai người tách ra còn kéo theo một sợi tơ sáng lấp lánh, Hạo Thiên tựa vào ngực Lãnh Nguyệt, vươn đầu lưỡi tinh tế trác nước bọt.
Cả bọn quẫn bách, che đi hạ thân că.ng trướng chạy mất.
Hai người vừa đẹp vừa gợi dục.
Hình ảnh kia đập vào mắt quá kíc.h thích.
Lãnh Nguyệt cười lạnh nhìn theo.
Hạo Thiên vươn tay ôm cổ hắn, cười thành tiếng:
"Đã đủ hớp hồn ngươi chưa?"
Hạo Thiên có một vẻ đẹp rất cá tính khiến nữ nhân mê mẩn còn nam nhân muốn chơi đồng tính cùng.
Nói không xiêu lòng là nói dối.
Lãnh Nguyệt láng máng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.
Bàn tay như bị ma ám mà vươn ra, chạm vào đôi bờ môi căng mọng.
Muốn nhấm nháp em, muốn nếm trọn em, muốn chìm đắm trong giấc mộng hoang đàng này.
Xác thân em là viên kẹo ngọt lịm tẩm độc.
Nhưng nếu như làm thế thì hắn chẳng khác gì những tên kia.
Hắn ghét sự bất ổn này.
"Hương mật quế"
"Hả?", Hạo Thiên đơ ra.
Lãnh Nguyệt bình tĩnh nói:
"Nước hoa cậu ấy dùng nồng mùi quế ngọt"
Hạo Thiên chưng hửng, cảm xúc thăng hoa bị dập tắt:
"Ngươi không hiểu phong tình"
Lãnh Nguyệt ngồi dậy, đặt y xuống:
"Đây không phải ý muốn của cậu ấy"
Giọng bà ta trở nên hằn học:
"Ôi được rồi, chàng thông thái, ngạo mạn, sát gái ạ"
Lãnh Nguyệt cầm bình nước dốc ngược xuống đầu mình.
Bộ não là một thứ rất nhạy cảm, hắn cần bình tĩnh lại.
"Vào thẳng vấn đề đi"
Hạo Thiên biết không thể lay chuyển được hắn, đành nói:
"Một trái tim máu từ một người tự nguyện dâng hiến, và ăn nó trước khi nguyệt thực bắt đầu.
Đó chính xác là thứ ta cần"
Vì thế bà ta lang thang khắp nhân gian để tìm trái tim thích hợp.
"Cho đến khi đó bà vẫn ám cậu ấy"
Khuôn mặt bà ta nhăn nhúm lại:
"Ta có phải ma đâu mà ám.
Nhưng..
đúng thế thật"
Bị mắc kẹt rồi.
Mụ đã tìm ba trăm năm vẫn chưa thấy, thử hỏi bọn họ có bao nhiêu cơ may.
Cho dù trái tim máu mụ nói là thật, thì cũng không thể sống đến khi tìm thấy.
Vậy chỉ còn cách bắt mụ rời khỏi thân thể đó.
"Bà đang ép tâm trí của cậu ấy đến chết"
Bà ta nở nụ cười xấu xí:
"Nhưng ta chẳng còn nơi nào để đi.
Bộ da gốc của ta không còn nữa"
Lãnh Nguyệt muốn nói mặc kệ bà, bà có thể biến thành bụi lơ lửng trong không khí nhưng tốt hơn hết là không nên chọc giận bà ta.
Hắn không biết bà ta có thể làm đến mức nào, và hắn muốn thân thể của Hạo Thiên được an toàn.
Lãnh Nguyệt bèn nói gọn:
"Trước khi tôi tìm ra cách, đừng có mà làm gì tổn hại tới cậu ấy"
"Chắc chứ", bà ta nói và định rít thêm điếu nữa, "ta cũng yêu quý tấm da này lắm chứ bộ", Lãnh Nguyệt cướp lấy cái tẩu và dập tắt mồi lửa.
"Phù..", mặt Lãnh Nguyệt hứng trọn làn khói thuốc vừa rồi, hắn ho sặc sụa, lạy hồn, thứ này khó ngửi muốn chết.
Dường như rất thích trêu Lãnh Nguyệt, bà ta đưa tay cởi áo khoe xương quai xanh gợi cảm.
"Sợ rồi, sợ rồi", Lãnh Nguyệt vội lấy áo che lại.
"Bà mặc càng nhiều quần áo thì càng đẹp"
Góc nghiêng của Lãnh Nguyệt đẹp tới đòi mạng:
"Nhìn xương gò má này xem.
Ta khát khao được tát vào đôi má này.
Ngươi có muốn ta thử không?"
Lãnh Nguyệt không dại gì chìa mặt ra xin đánh, hắn vẫn nhớ cái tát sáng nay muốn sái cả quai hàm.
"Làm ơn, bình thường đi một chút"
Nụ cười ma mị càng mở rộng:
"Ta hay thay đổi lắm.
Vì thế hãy nhanh lên"
Lãnh Nguyệt đứng đó, căng thẳng:
"Tôi cũng không thích bị biến thành giày".
Và thế là Lãnh Nguyệt chính thức bước vào giai đoạn bị giam lỏng.
Hắn buộc phải giám sát Hạo Thiên, đồng thời cũng bị y theo dõi.
Trong lòng Lãnh Nguyệt nặng trĩu:
"Đeo mặt nạ lên đi, chúng ta sẽ đi nhanh hơn đấy"
"Tại sao chứ? Xấu che, khoe đẹp.
Sẽ là một sự phí phạm nếu che gương mặt này lại", Hạo Thiên gắt gỏng.
Sự nổi bật sẽ thu hút những phiền phức không đáng có.
"Ôi trời, bà hợp tác chút đi"
"Cho dù ở trong tình huống khó khăn nào thì cũng đừng hét lên như thế"
Khóe mắt Hạo Thiên hồng hồng, Lãnh Nguyệt đành hạ tông giọng:
"Làm ơn đấy!"
"Được rồi", Hạo Thiên lườm một cái mới miễn cưỡng đeo mặt nạ lên.
"Không hiểu thẩm mỹ cậu ta ở đâu"
Vì Hạo Thiên quá mức xinh đẹp đến nỗi hay bị nhầm là con gái, cũng sợ không phát uy được nên mới phải đeo chiếc mặt nạ đáng sợ này.
"Tên của nó là Diễm Quỷ.
Sẽ có nhiều thứ bà cần phải học đấy"
Tạm thời bà ta sẽ đóng giả làm Hạo Thiên, nhưng sẽ gian nan đấy, với cách cư xử như này.
Lãnh Nguyệt kéo tay Hạo Thiên khỏi một cửa hàng đá quý khi y định chôm chỉa vài món.
"Ta luôn muốn được giàu sụ", Hạo Thiên ngoái lại tiếc nuối.
"Bà đã ngồi trên đống vàng rồi", Lãnh Nguyệt nói nhỏ.
"Ừ nhỉ, ta quên khuấy mất".
Lãnh Nguyệt đỡ chán, hắn có thể mong chờ gì từ một bộ não có niên đại hơn ba trăm năm chứ?
Tục ngữ có câu tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, nhưng năm nay tuyết lại rơi rất nhiều.
Hai nha hoàn, một người bưng nước ấm, một người bưng điểm tâm đi đến.
Gia nhân canh gác bên ngoài vén rèm che, đẩy ra cửa để hai người đi vào.
Vừa vào chưa được vài giây đã nghe tiếng loảng xoảng đổ vỡ kèm theo tiếng hét thất thanh.
Gia nhân vội chạy vào, thau nước đổ trên thảm, điểm tâm rơi vãi trước cửa, hai nha hoàn mặt trắng bệch như vừa gặp ma.
Gia nhân từ từ đưa mắt nhìn thẳng, gã kinh hoảng còn hơn nhìn thấy ma quỷ.
Từ trần nhà treo xuống bảy thi thể chủ nhân và người nhà.
Diệp Ly xoa mạnh hai tay vào nhau, trông cho mùa đông sớm qua nhanh, vừa nhìn thấy Lãnh Nguyệt bèn lớn tiếng gọi:
"Ây, nhanh lên, ta sắp chết cóng rồi"
Lãnh Nguyệt muốn đi nhanh cũng không được nhìn Hạo Thiên lẽo đẽo theo sau, y bĩu môi nói:
"Đường trơn"
Nhẫn xuống, nhất định phải nhịn.
Tuyết rơi, bám đầy trên vai Diệp Ly.
Lãnh Nguyệt vuốt xuống, nói:
"Tìm thấy chưa?"
Mắt Diệp Ly lia qua vai Lãnh Nguyệt nhìn thấy Hạo Thiên mặc hồng y, nhìn có hơi đỏ mặt:
"Tìm được hết rồi, đang ở bên trong", cái thằng nhóc mắc dịch, đời thuở nào lại đẹp thế chứ.
Lãnh Nguyệt xoa tay, nôn nóng đi vào.
Trong phòng Triệu Minh đang tiến hành lấy lời khai, dường như đã quá quen với hình ảnh Lãnh Nguyệt và điện hạ sánh vai cùng nhau, hắn vờ như không nhìn thấy, chỉ nói:
"Giải cứu được mười bốn đứa trẻ, nhiều hơn con số dự kiến ban đầu"
"Ừm", ngoài việc đáp lại nhưng Lãnh Nguyệt vẫn tiếp tục dùng ánh mắt tìm kiếm.
Trong số này còn có những đứa trẻ mồ côi hoặc không có người bảo hộ, nên cho dù mất tích cũng không ai biết và đi tìm.
Giống như cô bé đó vậy, nếu không nhờ giấc mộng đó, Lãnh Nguyệt cũng không hay biết.
Cả phòng nháo nhào cả lên, tiếng la ó, khóc lóc om sòm, bị bắt suốt nửa tháng trời, lũ trẻ kể lể với những người lính về nỗi sầu muộn và băn khoăn đáng thương của chúng nó – nào là mấy thằng bắt cóc dọa chúng nó như thế nào, nào là toàn phải mặc đồ cũ vì không được tắm gội, có thằng còn bĩnh ra quần và bị đánh đòn, nào là đồ ăn như cám heo, nào là..
yên tĩnh đứng một góc.
Đứa nhóc kia đầu đội túi giấy nên Lãnh Nguyệt không nhìn được khuôn mặt ra sao.
Lãnh Nguyệt đưa mắt ra dấu cho hai gã lính đang chờ đứa trẻ lên tiếng, hai người nhường chỗ lại cho hắn.
Lấy một cái bút mực, Lãnh Nguyệt cúi xuống vẽ bên ngoài chiếc túi một cái mặt cười.
Đứa bé đưa tay từ từ nhấc chiếc túi lên, để lộ khuôn miệng cười tươi như hình vẽ, bấy giờ nó mới lên tiếng:
"Thần ơi!"
Lãnh Nguyệt thở ra nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống đất, lấy ra chiếc giày thêu hoa, rồi mới kéo chân của cô bé:
"Nhân tiện ta tên là Lãnh Nguyệt, nhóc có thể gọi Lãnh ca ca hoặc Nguyệt ca ca đều được, miễn là đừng gọi thần nữa"
Con nhóc xỏ chân vào giày, dè dặt gọi hai tiếng:
"Ca ca"
Lãnh Nguyệt hết sức chăm chú nhìn cô bé:
"Có bị thương ở đâu không? Chúng có ra tay với mấy đứa không?"
Vén ống tay áo để lộ mấy vết bầm, cô bé khẽ nói:
"Em nhắm không đánh lại được nên cũng không dám chống đối chúng"
Lãnh Nguyệt xoa vết bầm do dây trói tạo thành, có lời khen:
"Thông minh lắm"
"Hừm", con bé cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình đè xuống từ phía trên, ngẩng đầu nhìn, nam nhân vận áo đỏ đeo mặt nạ quỷ khiến nó giật mình.
"Nhóc con này xinh đáo để", giọng nói trong trẻo dịu dàng cất lên.
Lãnh Nguyệt không kiên nhẫn được nữa:
"Đừng hòng.
Con bé có ý thức riêng"
Bởi vì gương mặt bị che dưới mặt nạ nên không nhìn thấy sắc thái, nhưng nó có thể thông qua đôi mắt mà đoán được, chắc chắn là đang nhếch miệng cười lạnh.
"Hồ ly tinh", con bé thốt lên.
Lãnh Nguyệt sửng sốt, làm sao nó biết được.
Bật cười thành tiếng, Hạo Thiên thú vị nói lên:
"Mắt sáng đấy"
Đôi mắt con bé như đại dương xanh, chớp một cái lại trở lại bình thường:
"Thanh Nữ, tên của em", con bé nói và chìa tay ra trước.
Hạo Thiên một bộ dáng cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống, không nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia:
"Đừng có láo"
Thấy tình thế không ổn, Lãnh Nguyệt hơi cúi người nói:
"Nhóc con qua bên kia để người ta chăm sóc, chúng ta sẽ nói chuyện sau"
Mỉm cười với Lãnh Nguyệt một cái, Thanh Nữ nghe lời đi xang một bên, đi được mấy bước hơi ngoái lại nhìn, thấy hắn ân cần gật đầu mới yên tâm đi tiếp.
Có chuyện gì đó rất quái đản đang diễn ra ở đây..
Hạo Thiên nhìn Lãnh Nguyệt trừng trừng:
"Ngươi đối với đứa trẻ nào cũng thế nhỉ, rất ân cần, rất cảm thông.
Nhìn vẻ mặt sung sướng của nó khi nhìn thấy ngươi mà xem"
Chậm rãi từng tiếng, Lãnh Nguyệt nói:
"Tôi hận nhất là những kẻ làm hại trẻ con và động vật"
Bật cười, Hạo Thiên nói:
"Thế thì thất lễ với ngươi rồi"
Bỗng nhiên cánh cửa mở tung, gió lùa vào lạnh buốt.
Một người rũ tuyết đi vào, trên người khoác áo choàng lông đắt tiền, chưa nhìn thấy mặt đã nghe thấy tiếng:
"Nó đâu rồi?"
Diệp Ly bất mãn chặn lại:
"Ai đâu rồi?"
"Em gái ta", kêu lên một tiếng, hắn phóng ngay vào.
Sở Hy? Lãnh Nguyệt mất một lúc mới nhận ra, nhờ cái tóc mái gây khó chịu kia.
"Ngươi làm gì ở đây?"
Mặt Sở Hy trắng như vôi nhưng khi nhìn thấy Hạo Thiên vẫn rất lễ độ chắp tay khom người:
"Điện hạ, em gái của thần tìm được chưa?"
Hô lên nho nhỏ, Hạo Thiên nói:
"Quên mất.
Hắn nhờ ta tìm hộ em gái bị mất tích"
Lãnh Nguyệt thầm than một tiếng:
"Thế mà cũng quên được".
Đúng lúc này Thanh Nữ kéo tay áo khẩn khoản:
"Em có chuyện muốn nói"
"Không phải lúc..", nếu là em gái Sở Hy thì không khớp với..
"Quên là chuyện bình thường", Hạo Thiên nhảy vào họng.
"Nhưng là về vụ mất tích", Thanh Nữ không chịu bỏ cuộc.
Thấy Sở Hy khổ sở tìm kiếm, Triệu Minh lầm bầm:
"Không có đâu"
"Không có.
Sao lại không có", tiếng Sở Hy kêu thống thiết.
"Cũng chỉ là một đứa con nít, làm gì mà quan trọng hóa lên thế", Hạo Thiên cóc thèm quan tâm, ánh mắt rơi trên móng tay sơn bóng đỏ của mình.
Thanh Nữ tha thiết gọi:
"Ca ca.."
Gân xanh bên thái dương Lãnh Nguyệt nổi lên vài cái.
"Câm miệng hết cho ta!".
Diệp Ly cười thầm, Lãnh Nguyệt nổi nóng thật rồi.
Giọng Lãnh Nguyệt lạnh băng khiến người khác không rét mà run.
Tất cả thức thời ngậm mồm lại.
Sắc mặt Lãnh Nguyệt biến hóa, môi trên giật nhẹ cho thấy hắn đang vô cùng giận dữ.
Quét mắt cảnh cáo một lượt, Lãnh Nguyệt ngồi xuống nói với Thanh Nữ:
"Nhóc nói đi"
Thanh Nữ nhỏ nhẹ nói:
"Chúng em không phải là những đứa trẻ duy nhất bị bắt đi.
Vẫn còn những đứa khác nhưng không phải do tổ chức này"
Lãnh Nguyệt hơi nhíu mày:
"Sao nhóc biết?"
Lấy ra một mẩu giấy nhàu nát, Thanh Nữ ghé vào bên tai hắn nói:
"Tờ giấy thông linh, ai đó cần sự giúp đỡ"
Lãnh Nguyệt quan sát sắc mặt con bé, thấy không có vẻ gì là đùa giỡn mới mở ra xem.
Chữ viết nguệch ngoạc như vẽ bùa, chữ viết không được bao nhiêu, lại không có chủ ngữ, như thể mới tập viết.
Của trẻ con viết.
Ngươi là mẹ ta à? Nó trống rỗng.
Có tiếng nhạc từ chiếc hộp.
Ta sợ lắm.
Làm ơn cứu ta.
Bà ấy đang đến.
Làm ơn, nhanh lên.
Bộ não Lãnh Nguyệt chạy như một cỗ máy
"Điều đó không đúng, sao mà..", Triệu Minh nói với Sở Hy: "Ôi, ôi anh bạn.
Ngươi làm mọi thứ lộn xộn hết lên"
Sở Hy đứng ngồi không yên:
"Chúng ta cần khám xét.."
"Phải, nhưng nếu chúng ta xoay sở được tình hình..", Triệu Minh đáp.
Diệp Ly cằn nhằn:
"Ta còn chẳng biết các ngươi nói về ai"
"Ôi cái hông của ta", Hạo Thiên than thở, "nó cần thảo dược giảm đau"
Lãnh Nguyệt gầm lên:
"Câm đi, mọi người! Đừng nói, đừng thở.
Ta đang cố suy nghĩ đây", khi hắn suy nghĩ thì đừng có ai làm gián đoạn.
"Sở Hy, ngươi quay mặt ra chỗ khác"
"Cái gì? Mặt ta", Sở Hy giật thót.
Diệp Ly nhắc:
"Mọi người im lặng và trật tự"
Triệu Minh nói:
"Sở Hy, quay lưng lại"
"Ôi, điên mất"
"Quay lưng ngay, làm ơn"
Xem nào, nghĩ đi.
Nhanh lên.
Lãnh Nguyệt tự nói một mình.
Đột nhiên, cánh cửa lại mở ra lần nữa.
Lạy hồn, nếu lần này không phải là một điều hữu ích gì, thì..
"Nói đi!", Lãnh Nguyệt quát, trước khi người lính kịp bẩm báo.
Hạo Thiên phẩy tay:
"Miễn lễ.
Chiều theo ý hắn đi"
Tên kia lắp bắp kinh hãi:
"Án mạng, thất khẩu nhân.."
"Ồ"
"À"
"Vui quá!", Hạo Thiên vỗ tay phá vỡ bầu không khí nặng nề kéo dài.
"Chỉ hai phút", Lãnh Nguyệt nói.
"Cái gì?", Triệu Minh không hiểu.
"Ta chỉ cần hai phút xem hiện trường", Lãnh Nguyệt xác nhận lại.
Triệu Minh lúc này mới phản ứng lại, rồi thêm một vụ nữa.
Diệp Ly đi bên cạnh nói:
"Đệ thế nào"
"À, ổn.
Ổn mà", nhưng sắc mặt Lãnh Nguyệt nhìn xanh xao không ổn chút nào.
Lãnh Nguyệt mất một lúc đến hiện trường, nhìn nơi mọi thứ sảy ra sẽ giúp ích cho việc điều tra.
Hai nha hoàn chịu đả kích lớn, không hỏi được gì.
Còn người gia nhân kia, sau khi phát hiện ra những cái xác thì bắt đầu hóa điên.
Vừa ôm cây vừa nói:
"Chẳng có gì xảy ra với tôi cả"
"Bà nói ngôi nhà này bị nguyền rủa là sao?", Triệu Minh đang hỏi thăm bà giúp việc.
Bà ta sợ hãi ra mặt:
"Mấy ngày trước, tiểu thiếu gia bị mất tích mới trở về mà lại sảy ra chuyện đáng tiếc này"
Hai từ mất tích cứ như từ khóa mấy ngày hôm nay, Triệu Minh hỏi:
"Cậu ấy bao nhiêu tuổi?"
"Mười hai tuổi.
Nhưng có điều gì đó rất lạ, cứ như không phải cậu ấy"
Triệu Minh lập tức nắm bắt cơ hội:
"Lạ sao?"
Bà biết mình không nên nói ra chuyện này:
"Cậu ấy ăn nhiều hơn, như thể bị bỏ đói rất lâu, rồi lại nôn hết ra"
"Nếu chỉ có thế thì.."
"Cậu ấy cư xử rất khác.
Đến ngay cả phu nhân cũng nhận ra sự bất thường", nhưng phu nhân cũng chết rồi.
"Ta tìm thấy thứ này khi dọn dẹp", đôi tay nhăn nheo của bà mở ra, trên tay là một cái răng người.
Nhìn kích cỡ có thể đoán là răng của người chưa trưởng thành.
"Của thiếu gia"
"Thế là bà..", Triệu Minh cảm thấy thấy tởm, hắn lấy khăn gói lại chiếc răng, nói.
"Ta sẽ xem xét", nói xong thì thoái lui.
Sân bị người đi qua đi lại cày xới hết lên, những giấu chân vô ý bị xóa hết.
Bảy cái xác bao gồm chủ nhà, mẹ ông ta, vợ ông ta, một người em trai và vợ mới cưới của gã, hai người con của chủ nhà, con gái tám tuổi, con trai sáu tuổi.
Điều kì lạ là không thấy tiểu thiếu gia ở đâu.
Mùi thi thể khiến hắn muốn nghẹt thở.
Chủ nhà là một người yêu gia đình, yêu vợ.
Và việc ông ta phải đưa cuộc sống của mình đến bước này là một điều bí ẩn và là một cú sốc với người làm trong nhà.
Không có dấu hiệu đột nhập, than trong chậu đã cháy hết từ lâu.
Không có tiếng tranh cãi và dấu hiệu bạo lực.
Nạn nhân được nhìn thấy còn sống từ bữa tối hôm qua.
Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, đồ đạc không bị xê dịch.
Điều tra sơ bộ cho thấy đây là một vụ tự tử.
Điều tra viên nói:
"Chúng tôi có thể nhận định vụ tự tử này giống như vụ của ông Phong và bà Chung.
Vì thế những trường hợp này được xem như có liên quan đến nhau"
Việc này đang được tiến hành nhưng Triệu Minh sẽ tiếp nhận từ bây giờ.
Sao tự sát lại liên quan đến nhau? Tự hiến tế mình để làm vật tế.
Họ đều được tìm thấy ở trong nhà, vụ gia đình Phong gia là treo cổ trên cành cây, vụ Chung gia là tự sát trong hồ nước.
Không ai để lại lời trăn trối..
nhưng không thể tự sát liên hoàn được.
"Rõ ràng có thể", Lãnh Nguyệt không để ý những thứ linh tinh.
"Ngươi tìm được mối liên hệ giữa ba nhà rồi sao?", Triệu Minh trong lòng nóng như lửa đốt.
Chắc chắn phải có gì đó.
Lãnh Nguyệt đã tìm được:
"Cả ba gia đình đều không thấy một người con"
"Chỉ là trùng hợp?", Triệu Minh tranh cãi.
"Trên đời này không có thứ gọi là trùng hợp, mọi thứ sảy ra đều có lý do"
Triệu Minh khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt:
"Ngươi đặt sự hoài nghi lên những đứa trẻ?"
"Nào, bây giờ thì ngươi hết ngó lơ rồi", để xác minh xem có phải do những đứa trẻ làm không thì phải tìm hiểu thêm.
Triệu Minh giật bắn mình hoảng hốt:
"Ngươi luôn hành xự cẩn thận, sao lại cảm tính như vậy"
Vẻ mặt Lãnh Nguyệt rất tập chung:
"Ngươi còn câu hỏi nào khác không? Nếu không có câu hỏi nào thì ta đi đây"
Mặc dù không tin lắm nhưng Triệu Minh cũng không dám lơ là:
"Nhưng một đứa bé yếu ớt thì làm sao có thể sát hại cả gia đình?"
"Kết hợp tất cả dữ kiện, giả thuyết cho dù có khó tin đến đâu thì cũng là sự thật", Lãnh Nguyệt chắp hai tay để trước mũi thổi khí.
Triệu Minh khó tin:
"Nhưng nếu họ bị giết thì người dân làm sao có thể tự bảo vệ mình?"
"Vậy thì đừng tự tử", Lãnh Nguyệt thấy hơi đuối sức, hắn nghĩ mình cần phải đi.
"Điện