Chỉ thấy Hạo Thiên đặt ra bàn một chiếc hộp, bên trong là một cây sáo bằng ngọc.
Đây vốn là một chiếc trong cặp song tiêu, một cây bằng bạch ngọc một cây bằng thanh ngọc.
Cây này làm từ ngọc trắng thượng hạng, ánh sáng nhu hòa trong suốt.
Trong thiên hạ chỉ có duy nhất một cặp song tiêu này.
"Chiếc còn lại đâu, song tiêu hợp tấu mới là tuyệt phối.
Đừng nói đệ làm vỡ rồi đấy".
Biết nàng chỉ trêu mình, Hạo Thiên cũng không để ý, cười đáp:
"Cây thanh ngọc kia đệ dự định đem tặng một người, đương nhiên phải cất đi rồi".
Công chúa ánh mắt dò xét:
"Không biết là ai có diễm phúc được điện hạ ban tặng vật quý như vậy?"
Hạo Thiên mỉm cười đầy bí ẩn:
"Không thể tiết lộ".
Công chúa bĩu môi:
"Được lắm, không hỏi đệ chuyện này, vậy còn tối hôm kia đệ vội trốn đi về trước nói về cung nghỉ ngơi nhưng có người nhìn thấy đệ đi về hướng ngược lại.
Nghe nói đêm ấy có một vị vương tử nào đó tới phật tháp".
Phượng Nghi nhìn hắn với ánh mắt kiểu còn không mau khai thật.
Lúc đầu công chúa còn không tin, cái tên nhóc thần không tín phật không cầu này làm sao có thể có liên hệ với người xuất gia, nhưng nhìn biểu tình của hắn lúc này, nàng dám chắc chín phần.
Thấy công chúa dường như đã suy ra được điều gì, Hạo Thiên đành nói:
"Nếu ta nói ta đi gặp thần, tỷ có tin không?"
Phượng Nghi mới không dám tin:
"Đệ không đòi làm thần thánh người khác thì thôi, nay lại giác ngộ muốn tìm người khai sáng.
Đệ đang lừa ai chứ?"
Hạo Thiên cười cười, tỷ tỷ nghĩ quá cho hắn rồi.
Tuy không sùng đạo, không thờ phật nhưng cũng biết luân hồi báo ứng, ác giả ác báo, có chính có tà nên cũng không dám khinh nhờn phật pháp nhưng trong mắt người khác hắn cứ mang tiếng ngang ngược vô lối như vậy đấy.
"Chẳng qua phụ hoàng chú trọng xây dựng chùa chiền, phát triển tín ngưỡng phật giáo trong nhân dân".
"Thật không?" Phượng Nghi nghi hoặc hỏi lại, cái đệ đệ này của nàng không ai hiểu được.
"Sắp tới ngày lễ phật, đừng có gây chuyện thị phi.
Mẫu phi mà biết được không ai đứng ra giúp được đệ đâu".
"Ta biết rồi mà".
Hạo Thiên miễn cưỡng nói.
Chẳng ai dám yên tâm về hắn, Phượng Nghi nghĩ trong lòng.
Hạo Thiên cười làm lành:
"Chúng ta cùng hợp tấu một khúc".
Phượng Nghi cưng chiều ra mặt:
"Lần sau cho chừa cái tội ham chơi".
Trong đình chỉ còn âm thanh trầm bổng phát ra từ tiếng sáo cùng tiếng tỳ bà réo rắt.
Thiếu niên môi hồng khẽ nhấp, ngân nga tiếng sáo, ngón tay thon dài so với bạch ngọc còn trắng hơn nhẹ nhàng bấm.
Dáng người cao ráo, thon dài, tóc buộc cao, phóng khoáng tự tại, đôi mắt xanh lá trong veo như nước hồ mùa thu, thiên kiều bá mỵ.
Mộc Thanh đứng ở một bên quan sát thấy nhị điện hạ quả thật mỹ mạo vô cùng, từng cử chỉ như hờ hững của người như toát ra mị lực.
Cô từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh công chúa nhưng mỗi khi tiếp xúc với điện hạ không khỏi mặt đỏ tim đập, chỉ một ánh nhìn cũng đủ cho người khác mê đắm.
Điện hạ thổi sáo cũng hay vô cùng, tiếng sáo du dương, thanh âm trong trẻo, nhịp điệu đi vào lòng người, cùng công chúa hợp tấu nên khúc phổ xuất sắc.
Trong thiền phòng, khoanh chân ngồi trên tọa ỷ, một đại sư râu tóc bạc phơ khoác trên mình chiếc áo cà sa, mắt nhắm nghiền cả người tĩnh tại như một pho tượng sống, chỉ có bàn tay vẫn lần giở tràng hạt, yên tĩnh lắng nghe tiếng gõ mõ tụng kinh của tiểu hòa thượng.
Tiếng gõ mõ đều đều, tiểu hòa thượng một tay gõ mõ một tay lật trang sách kinh văn tiếp tục đọc, dáng ngồi thẳng lưng nghiêm túc chăm chỉ.
"Được rồi, hôm nay niệm đến đây thôi".
Đại sư khẽ mở mắt, giọng nói trầm trầm nghiêm nghị.
Tiểu hòa thượng tự giác đứng dậy, thu dọn mọi thứ, bước nhẹ chân lui xuống cúi chào sư phụ rồi cẩn thận đóng cửa.
Lúc này, ngồi ở phía dưới Lãnh Nguyệt mới lên tiếng:
"Sư phụ, người cho gọi con ạ".
Phương Trượng đại sư nhìn khắp các chúng đạo đang ngồi ở bên dưới, mới chậm rãi nói:
"Duyên Niên ta cho gọi con tới đây trước mặt sư thúc sư bá cùng các sư huynh đệ đồng môn, con đã biết mình có tội chưa?"
Lãnh Nguyệt hơi rũ mi: "Đồ nhi không biết xin người chỉ bảo".
"Bần tăng tu đạo hơn sáu mươi năm nay tuy mang danh sư trụ chì thực ra chỉ là kẻ bề tôi nhờ ơn thánh thượng tạm thời thay người trông coi tu bổ chùa Bồ Đề.
Ta tuy nói xa rời thế tục, thực chất chỉ cậy nhờ phật tổ, cầu phúc cho chúng sinh.
Ta tuy chức cao vọng trọng nhưng cũng không có nhiều công đức".
Đại sư nhìn xuống đồ đệ đang ngồi ở dưới, lại nói tiếp:
"Ta luôn dạy các con phải sống đức độ trong sạch trên không thẹn với phật tổ, dưới không thẹn với tín chủ phật giáo".
Lãnh Nguyệt suy nghĩ đã lâu mà vẫn không biết:
"Sư phụ con vẫn không biết mình sai ở đâu".
Đại sư hơi ngưng thần:
"Hoàng thượng cho