Khi Quý Như Sân để cho Quý Tiểu Thiên đi thanh lâu, Quý Tiểu Thiên nhìn Quý Như Sân thật lâu không nói ra lời, nương tử mình thật đúng là quan tâm, biết mang thai không thể cùng phòng, để cho nàng đi thanh lâu.
" Ta không đi " Quý Tiểu Thiên cự tuyệt, thanh lâu có cái gì tốt chơi, còn phải tiêu tiền.
" Ai nha, anh cả mỗi lần đi thanh lâu, chị dâu cũng rất lo lắng, nàng đi cùng hắn, chị dâu không lo lắng " Quý Như Sân hướng dẫn từng bước, vừa làm nũng vừa dụ dỗ. Quý Tiểu Thiên đầu óc thiếu chút nữa uốn cong, chị dâu bởi vì anh cả đi thanh lâu không vui, để cho chồng mình đi theo? Lúc nào, trong lòng lớn như vậy.
" Nàng biết thanh lâu là địa phương nào sao? "
" Dĩ nhiên biết a, là địa phương nói chuyện làm ăn " Quý Như Sân chuyện đương nhiên đáp trả.
" Chị dâu nói cho nàng? " Trên đường đứa trẻ bảy tám tuổi đều biết thanh lâu làm gì, nơi này lại có Đại tiểu thư cho rằng thanh lâu nói chuyện làm ăn.
" Ừm, mẹ cũng nói như vậy " Quý Tiểu Thiên vừa nghe, chẳng lẽ Quý Lão Gia cũng đi thanh lâu nói chuyện làm ăn? Những thứ này nam tử thật đúng là thích tìm hoa a, may là mình cưới nương tử, nếu là gả cho tướng công, há chẳng phải là ở nhà chờ hắn từ thanh lâu trở về, nàng không đánh gãy chân hắn!.
"Trong thanh lâu a, tất cả đều là cô nương, nơi đó mới không phải nói chuyện làm ăn, nam tử địa phương tìm vui sướng, chẳng qua là bọn họ thích đi chỗ đó nói chuyện làm ăn nói thôi " Quý Tiểu Thiên giải thích cho Quý Như Sân, Quý Như Sân có thể thu hồi để cho nàng đi thanh lâu, ngày hôm qua nàng mới vừa đếm qua tiền, khi đứa bé ra đời dùng tiền không ít.
Tuy nói các nàng còn ở tại Quý gia, có thể Quý gia không hề nuôi nàng, mỗi lần nhìn mình cùng Quý Như Sân đồ mặc không giống nhau, liền nói cho Quý Lão Gia, ở rể không quan hệ, vợ chồng mỗi ngày ăn cùng nhau ở chung. Mặc quần áo không giống không được tốt.
Nhưng vì không tiện mở miệng, mới mua hai bộ đồ mới, còn mang thai đứa bé, chắc hẳn mình nuôi, thật nhiều tiền, không thể thua kém. Đứa nhỏ này họ Quý, Quý gia cần làm gì chứ.
" Nơi đó chơi rất tốt sao? " Quý Như Sân không hiểu lắm, còn tưởng rằng nơi đó có đồ chơi mới mẽ gì.
" Nam tử đi nơi đó tìm cô nương làm chuyện thẹn thùng. Cho nên a, nàng đem ta giữ chặt, không thể để cho ta đi địa phương đó " Quý Tiểu Thiên nói chuyện thật giống như đang nói chuyện yêu ma quỷ quái, Quý Như Sân so với nàng kinh ngạc.
" Vậy nàng càng cùng anh cả đi, phải xem hắn, khó trách chị dâu không vui như vậy "
" Nàng không lo lắng tướng công của nàng sao? "
" Nàng không phải là nam " Quý Như Sân một bộ dáng không sao.
Quý Tiểu Thiên hết lời chống đở. Quý Tiểu Thiên ngồi ở trong kiệu đi thanh lâu, còn đang suy nghĩ mình rốt cuộc đi nơi nào. Quý Nhuận Sân rất không muốn mang em rể đi, không thể làm gì khác hơn là mang nàng tới gặp một chút cảnh đời.
Quý Tiểu Thiên tiểu bá vương thật thân thiện, một không cướp dân nữ, hai không tới thanh lâu. Nguyên nhân thực sự không có hứng thú thôi. Thậm chí ngay cả trêu đùa dân nữ cũng không thường phát sinh, cho nên không quen tay, trêu đùa Quý Như Sân, ngược lại bị Quý Như Sân thu phục. Tuy là không lưu luyến, Quý Tiểu Thiên cũng đã tới thanh lâu mấy lần, chỉ ứng phó. Nàng cái này không lịch sự, mới không người hoài nghi tới nàng là nam hay nữ.
Quý Tiểu Thiên căn bản đối với nữ sắc không có hứng thú, thậm chí nghe vị son phấn có chút chán ghét, vẫn nghĩ không ra vì sao nam tử thích tới nơi này, hết nhìn đông tới nhìn tây tất cả không thể vào mắt, cũng may Quý Nhuận Sân an bài ghế ngồi trong phòng dễ chịu hơn một chút, nghe tiếng đàn, học Quý Nhuận Sân phương pháp làm ăn, âm thầm chậc lưỡi hít hà, quả thật là làm ăn lớn, nói cái gì nghe không hiểu, mình làm ăn nhỏ là tốt rồi.
Nghe không hiểu, Quý Tiểu Thiên lại bắt đầu quan sát nam nữ tới.
Quý Nhuận Sân cùng Lưu gia Nhị thiếu gia, nhà nuôi tằm, chuyên sợi tơ thượng đẳng, coi như là tuấn tú, không thua được Quý Nhuận Sân mấy phần, lại thấy bên cạnh mấy cô gái, tướng mạo đúng là không tệ, có quyến rũ, cũng có trẻ trung, nhích sang nhìn lại, ngồi đánh đàn có ý vị khác, tóm lại so với mình đẹp mắt, Quý Tiểu Thiên lại bắt đầu suy tư, đối với nam nữ không có hứng thú gì. Chẳng lẽ mình thật trông mặt mà bắt hình dong?
Hai thiếu gia coi như lịch sự, đi theo mấy người có chút vội vàng, tại chỗ dám làm động tác to gan, Quý Tiểu Thiên nhíu mày, nhìn người khác. Thời gian lâu, trong phòng người càng ngày càng lớn gan, phục vụ tiểu Thiên cô nương kia ngồi vào trên đùi Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên đẩy ra
" Nặng a, ngươi ngồi trên ghế đi "
Mấy người lục tục dẫn cô nương rời đi, Tiểu Thiên nghe không hiểu đàn cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, như ngồi bàn chông, nhìn Quý Nhuận Sân nơi nào có ý phải đi, sợ là chờ lát nữa muốn lưu lại qua đêm, mình không muốn ở chỗ này qua đêm, dứt khoát đứng dậy cáo từ.
" Như Nhi đang có mang, ngươi ở chỗ này một đêm không có gì đáng ngại " Quý Nhuận Sân cho là Quý Tiểu Thiên sợ mình, nói một câu Quý Tiểu Thiên cười khan mấy tiếng.
" Như Nhi mang thai, người có nhiều bất tiện, ta trở về chăm sóc tương đối yên tâm "
" Không nghĩ tới em rể ngươi ngược lại là một người quan tâm " Lưu Văn không hề trực tiếp hướng về phía Quý Tiểu Thiên nói chuyện, thậm chí cả buổi tối đều không nhìn Quý Tiểu Thiên.
" Người nghèo mà, chỉ một nương tử, không quan tâm không được " Quý Tiểu Thiên không chấp nhất cười cười liền đi, không phản ứng Lưu Văn.
Quý Tiểu Thiên rón rén bò lên giường, ngay cả đèn không đốt, thiếu chút nữa đụng vào cột gường, mới vừa nằm xuống Quý Như Sân liền dính vào.
" Nàng đã về rồi " Nàng còn chưa ngủ.
" Nàng còn chưa ngủ? " Quý Tiểu Thiên vội vàng xoay người ôm lấy Quý Như Sân.
" Ừm, ta chờ nàng trở lại " Quý Như Sân thanh âm mang