A Hổ cực kỳ nắm chắc lần hành động này, dù chỉ đem khoảng 20 người, nhưng đây đều là những tay tài giỏi, 1 chọi 3 không thành vấn đề, ngần này người đối phó với 1 tên nhãi quê mùa là quá đủ.
“Cậu chủ Hậu, yên tâm, chuyện này cứ để anh em tôi lo, lát nữa nhất định sẽ cho tên nhãi kia 1 trận ra trò!”
Một tên tên cao to đứng phía sau lên tiếng.
“Cậu Hậu, đây là Đại Hùng, thủ hạ chủ chốt của tôi, chính là người từng đá đít Cẩu Bưu!”
A Hổ cười híp mắt giới thiệu.
“Ừm”.
Hậu Tông Dư hài lòng gật đầu, nghiến răng nói: “Chốc nữa, anh em cứ đánh thật mạnh cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi lo!”
“Hậu Tông Dư, mới sáng sớm đã chạy đến trước cổng nhà người ta, xem ra hôm qua giáo huấn mày chưa đủ phải không?”
Lưu Minh ngậm điếu thuốc, sải bước tiến tới, anh nhìn qua 1 lượt, nhếch mép khinh bỉ: “Bày binh bố trận ghê đấy!”
“Hừ, thằng quê mùa mày dám dây vào tao, hôm nay tao cho mày biết mặt!”
Hậu Tông Dư đã quên nỗi sợ bị đánh hôm qua, hung hăng nói.
Phe gã ta có hơn 20 người, mỗi người 1 ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết Lưu Minh.
“Nói nghe sợ ghê đó!”
Lưu Minh vỗ ngực, giả bộ sợ hãi.
“Thằng chó, nói cho mày biết, đừng có khinh người, biết bọn tao là ai không? Bang Mãnh Hổ, đây chính là đại ca Hổ Gia!”
Đại Hùng ngứa mắt với dáng vẻ của Lưu Minh, tức thì chủ động tiến lên.
“Ồ, Bang Mãnh Hổ?”, Lưu Minh kéo dài giọng.
“Ha ha, thằng oắt, sợ rồi chứ gì?”, ở khu phía nam Đường Hải, không ai không biết danh tiếng Bang Mãnh Hổ.
“Chưa nghe bao giờ”, Lưu Minh lắc đầu.
“Yo, thằng oắt, mày cũng ngạo mạn ghê đấy, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của Bang Mãnh Hổ!”
Đại Hùng hùng hổ hét, gã ta xắn tay áo, ra hiệu cho đám tiểu đệ phía sau xông lên bao vây Lưu Minh.
“Anh chủ nhà, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”
Lý Duyệt Nhiễm như chú mèo nhỏ sợ hãi núp phía sau, lo lắng nói.
“Ha ha, báo cảnh sát, tưởng dễ thế à!”
A Hổ bật cười, gã ta đã tính trước, muốn báo cảnh sát cũng phải 30 phút sau họ mới tới.
“Thằng quê mùa, giờ biết sợ chưa?”
Hậu Tông Dư bước qua đám người, chống nạnh đứng trước Lưu Minh, vô cùng ngạo mạn nói: “Hôm nay không đánh gãy 2 chân mày, tao đổi sang họ Lưu!”
“Haizzz!”
Lưu Minh thở dài, nhìn gã ta như thằng thần kinh: “Tại sao tôi lại xui xẻo thế này!”
“Biết kết cục của việc gây sự với tao chưa!”
Hậu Tông Dư tưởng anh sợ hãi, thế là càng thêm đắc ý.
“Haiz, đúng là sầu não, tự dưng đâu ra thằng con trai, không những đầu óc trì độn, sức khỏe yếu