“Cũng… cũng tạm!”, vừa nhắc tới Lý Duyệt Nhiễm, anh lại nhớ tới chuyện xấu hổ lúc mình vừa về nhà, hơn nữa lúc sáng cô ta còn xông vào phòng tắm.
“Cháu có cảm xúc gì không? Con bé đó cũng không tệ!”, Trương Thục Phân hỏi tiếp.
“Cháu mới chỉ gặp hai lần, sao có thể có cảm xúc gì ạ”, Lưu Minh vừa xới cơm vừa trả lời một cách hàm hồ không rõ.
“Haizz, cũng phải! Đúng rồi, đây là tiền thuê phòng của con bé đó.
Vốn dĩ cháu không ở đây, dì giữ giùm cháu, bây giờ cháu về rồi thì cũng nên đưa cho cháu”.
Nói xong, Trương Thục Phân lấy một xấp tiền ra đưa cho Lưu Minh.
“Dì, dì cầm lấy đi, cháu không thiếu tiền!”, Lưu Minh lại không nhận.
Ăn cơm xong, Lưu Minh ngồi trên ghế sofa vừa uống trà vừa nói chuyện với dì.
“Tiểu Minh, lần này cháu về có dự định gì không?”
Trương Thục Phân hỏi.
“Tạm thời không có, sắp tới cháu định nghỉ ngơi một thời gian.
Mấy năm nay cháu đi theo lão bất tử chạy đông chạy tây cũng mệt rồi”.
Lưu Minh lắc đầu.
“Nghỉ ngơi cũng tốt, nhưng cháu cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nên tìm bạn gái kết hôn rồi.
Dì có biết một vài cô gái không tệ, đợi khi nào có thời gian sẽ giới thiệu cho cháu”.
Trương Thục Phân cười nói.
“Ơ, dì à, cháu còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện kết hôn…”
Sao đang yên đang lành đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, Lưu Minh cảm thấy nhức cả đầu.
“Cháu cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi.
Lúc dượng cháu hai mươi lăm tuổi là Đình Đình đã ba tuần tuổi rồi đấy! Cháu cũng đừng trách dì lải nhải, nếu bố mẹ cháu còn sống khỏe thì chuyện này chắc chắn không đến lượt dì quyết định.
Nhưng bây giờ họ không còn nữa, người làm dì đây không lo cho cháu thì ai lo”.
Trương Thục Phân nói lý lẽ.
Đương nhiên Lưu Minh biết dì muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ anh thật sự chưa có ý định kết hôn.
Đặc biệt là ở xã hội hiện nay, hai người sống cuộc sống riêng của mình thì rất dễ, hai người sống chung với nhau lại rất khó.
“Mẹ, con ra ngoài chơi đây…”
Lúc này, Lý Đình Đình đẩy cửa ra ngoài.
Bây giờ cô ấy đã thay một bộ váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ, có cảm giác của một cô con gái xinh đẹp trong một gia đình khiêm tốn.
“Đình Đình, em đi đâu đấy, để anh đưa em đi!”
Lưu Minh vội vàng đuổi theo, lúc ra ngoài còn đầy vẻ áy náy nói với Trương Thục Phân: “Dì à, cháu đi trước đây, dể cháu chở Đình Đình đi.
Bây giờ bên ngoài có nhiều người xấu lắm, một mình em ấy đi lung tung ở bên ngoài, cháu không yên tâm”.
Nói xong, Lưu Minh chạy như ma đuổi ra khỏi nhà dì.
Cho đến khi ra khỏi cửa chung cư, Lưu Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lưu Minh, mẹ em nói gì với anh mà dọa anh ra nông nỗi này thế?”
Lý Đình Đình nhìn dáng vẻ kinh hoảng của Lưu Minh, không nhịn được cười.
“Dì bảo anh đi xem mắt!”, Lưu Minh vô cùng bất đắc dĩ nói.
Nghe xong, Lý Đình Đình càng cười to thành tiếng: “Bảo anh đi xem mắt, buồn cười vậy, sao không bảo anh lên chương trình ‘Nếu bạn là người duy nhất’ luôn đi?”
“Cười gì mà cười!”, Lưu Minh gõ đầu Đình Đình: “Con bé này, ăn mặc đẹp như vậy định đi đâu? Không lẽ có bạn trai rồi, đi hẹn hò à?”
“Không phải, các chị em trong ký túc xá hẹn em đi chơi, ở khu phía Nam ấy!”