Gã mắt tam giác vô cùng đắc ý, dùng hai tay cầm danh thiếp của mình dâng cho ông lão: “Ông Lâm, tôi là bác sĩ nội trú khoa ngoại của bệnh viện Nhân Dân, tên là Sử Trân Tương”.
“Tôi bảo ông câm miệng”, ông Lâm nhìn người thanh niên rồi vứt danh thiếp của Sử Trân Tương vào thùng rác.
“Ờm, xin hỏi anh bạn trẻ đây theo học vị cao nhân nào?”
Ông Lâm đang đứng trước mặt Lưu Minh lập tức thay đổi thái độ, mặc dù vừa rồi ông ta tỏ ra rất hiền hòa nhưng vẫn để lộ sự kiêu ngạo.
Hiện tại thái độ của ông ta thay đổi hoàn toàn, khi nói chuyện với người thanh niên thì giọng điệu kính cẩn hơn, thậm chí còn dùng kính ngữ, xưng “anh bạn” với chàng trai nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này.
Nhìn vẻ mặt của bệnh nhân mà đoán được bệnh thì có thể xưng là thần, nghe hô hấp của bệnh nhân mà đoán được bệnh có thể xưng là thánh, hỏi bệnh nhân mà đoán được bệnh thì có thể xưng là chuyên gia, phải bắt mạch mới đoán được bệnh thì chỉ là hạng tầm thường.
Nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch là bốn phương pháp chuẩn đoán bệnh trong Trung y.
Người thanh niên này không cần bắt mạch, chỉ nhìn mà đã xác định được bệnh tình của bệnh nhân, điều này khiến ông Lâm vô cùng kinh ngạc.
“Theo học ai không nói thì hơn, danh tiếng của ông già quá tệ, nói ra thì thật mất mặt”.
Lưu Minh lắc đầu.
“Chàng trai trẻ, cậu nói đúng.
Bệnh của ông Lý nhà chúng tôi đúng là từ bụng mà ra nhưng chúng tôi đã đi khám ở rất nhiều bệnh viện, uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không chữa khỏi được”.
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp cũng nín khóc.
“Chàng trai trẻ, thật không dám giấu, bệnh này tôi thực sự chữa mãi mà không khỏi, không biết phải uống thuốc gì mới hết, không biết cậu có cao kiến gì không?”
Ông Lâm cười gượng.
“Đây cũng không phải bệnh gì nặng, ông chỉ là không tìm được nguyên nhân chính xác của căn bệnh mà thôi”.
Lưu Minh xua tay, vẻ mặt bình thản như thể chỉ đang nói đến một chuyện vặt vãnh.
“Chàng trai, xin cậu giúp ông Lý nhà chúng tôi đi, chỉ cần cậu chữa được bệnh cho ông ấy thì cậu muốn tôi làm gì cũng được”.
Người phụ nữ như thể đã nhìn thấy hy vọng, vội quỳ xuống đất.
“Chị gái à chị không cần phải làm vậy, nếu chúng ta đã gặp nhau thì đó là duyên phận, tôi nhất định sẽ giúp chị”.
Lưu Minh thôi không làm vẻ cười cợt nữa mà trở nên vô cùng nghiêm túc.
Anh lấy một tấm bùa ra từ trong chiếc ba lô đựng đồ chật ních của mình, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, vắt chéo hai chân, cẩn thận mà nhìn giày của mình rồi kéo ra một mảnh đen xì gì đó: “May mà vẫn còn nếu không phải xuống máy bay mới chữa bệnh được”.
Vừa nói Lưu Minh vừa xoa đều thứ đen xì đó vào mặt sau của tấm phù rồi bảo người phụ nữ cùng cô tiếp viên hàng không mang một ly nước ấm đến.
“Thứ đen xì đó là gì?”
Hạ Chi không nhịn được hỏi.
“Haha, cô nghe đến nông thôn tam đại thổ phỉ bao giờ chưa?”, Lưu Minh quay sang nhìn Hạ Chi.
“Chưa từng nghe!”, Hạ Chi lắc đầu, thật sự cô không hiểu nổi rốt cuộc anh định làm gì.
“Nông thôn tam đại thổ phỉ là chỉ ngỗng, gà trống và chó ta, thứ dính trên giày tôi vừa rồi là phân ngỗng – con đứng đầu trong tam đại thổ phỉ”, Lưu Minh cười nói.
“Ghê chết đi được, anh đúng là đồ biến thái!”, Hạ Chi cau mày, thầm cảm thấy buồn nôn.
Phân ngỗng? Thứ đó có thể chữa bệnh?
“Đây gọi là bắt thuốc đúng bệnh!”, Lưu Minh bình thản nói.
“Phân ngỗng phối với bùa có thể trị bệnh? Rốt cuộc là nguyên lý gì?”, Hạ Chi nhìn khuôn mặt thản nhiên của Lưu Minh, không nhịn được mà hỏi.
“Ông anh kia quá tham ăn, thích ăn thịt rắn.
Ông ta cũng