“Chú Thạch, thím, hai người nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tập phục hồi chức năng với bác sĩ, sẽ mau khỏe lại thôi!”
Tất cả các bác sỹ Đông y có mặt thấy vậy đều âm thầm tán thưởng, mặc dù y thuật của tiểu thần y cao siêu, nhưng không ỷ vào tài năng mà khinh người.
Ngày nay những người trẻ như vậy quả thực rất hiếm.
Lưu Minh định rời đi luôn, nhưng ông Lâm quá nhiệt tình, nhất quyết giữ Lưu Minh ở lại ăn trưa.
Lưu Minh không thể từ chối, đành cố ở lại, nhưng anh cũng không nhàn rỗi, đi theo nhóm bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, thỉnh thoảng còn phát biểu ý kiến của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi dùng bữa trưa với nhóm người ông Lâm, Lưu Minh gọi một cuộc điện thoại cho Thạch Thái Nhiên, sau đó dựa vào xe châm một điếu thuốc.
“Xuân Hoa, cô đi đâu vậy?”
Đúng lúc nhìn thấy Lâm Thu Vũ đi qua, không nhịn được chào hỏi cô ta.
“Hừ!”
Lâm Thu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhìn Lưu Minh lấy một cái liền rời đi.
“Xuân Hoa này cũng khá thú vị!”
Bị ngó lơ, Lưu Minh xấu hổ sờ sờ mũi.
“Anh Minh, gọi tôi xuống gấp như vậy, có chuyện gì sao?”
Thạch Thái Nhiên vội vàng chạy tới.
“Tiểu Thạch Đầu, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu hẳn là biết lái xe nhỉ?”
“Vâng!”, Thạch Thái Nhiên gật đầu.
“Vậy thì tốt, cậu lái xe chở tôi đến chỗ cậu bị thua tiền!”
Nói rồi Lưu Minh chui thẳng vào ghế lái phụ.
Thạch Thái Nhiên do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn im lặng lên xe, lái xe ra khỏi bệnh viện.
Lưu Minh ngồi ở ghế lái phụ nhàn nhã hút thuốc, còn gọi một cú điện thoại cho Lý Giai, hỏi ông ta về Chu Hầu.
“Tiểu thần y, tôi không biết tên đó, chắc không có tiếng tăm gì ở Đường Hải, không thì để tôi hỏi thăm giúp cậu!”
Lý Giai ở đầu bên kia điện thoại nói.
“Được, đừng ầm ĩ quá, thăm dò được hắn ở đâu báo với tôi một tiếng là được!”
Lưu Minh gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
“Anh Minh, cảm ơn anh!”
Dù Thạch Thái Nhiên là đàn ông, nhưng vẫn bị việc làm của Lưu Minh làm cho cảm động nước mắt lưng tròng.
“Tiểu Thạch Đầu, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là anh em, giữa anh em với nhau không cần nói cảm ơn!”
Lưu Minh vô cùng nghiêm túc nói.
Nhớ lúc còn nhỏ, những đứa trẻ khác đều nói Lưu Minh là một đứa trẻ không có bố, không ai muốn chơi cùng anh, chỉ có Tiểu Thạch Đầu và Lý Đình Đình chơi cùng anh, anh rất trân trọng tình bạn này.
Chiếc xe rất nhanh đã đến sòng bạc nơi mà suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời của Tiểu Thạch Đầu.
Vị trí của sòng bạc rất hẻo lánh, nằm trong một tòa nhà chưa hoàn thành ở ngoại ô phía tây thành phố, tuy nơi này có chút hoang vắng nhưng ở dưới tầng lại đậu rất nhiều ô tô.
“Anh Minh, tầng một chơi tương đối nhỏ, chúng tôi thường chơi bài poker! Ở tầng hai có nhiều thứ để chơi hơn, nhưng tiền đặt cược tương đối lớn, bắt đầu ít nhất cũng phải mười ngàn, tầng ba tôi