Thời gian và địa điểm gặp mặt đều do Cố Lâm Tĩnh quyết định, đương nhiên trước đó, y đã hỏi Phượng Tiêu trước có thích chỗ nào không.
Phượng Tiêu cũng không quen thuộc Vân Châu lắm, bên bảo Cố Lâm Tĩnh tùy ý.
Phượng Tiêu cúp điện thoại gọi xe đến thẳng địa điểm đã hẹn, trời rất nóng, trong xe dù có điều hòa cũng rất oi bức.
Lúc tài xế taxi đang chờ đèn xanh đèn đỏ không ngừng uống nước mát.
Phượng Tiêu cũng không cảm thấy nóng, một năm bốn mùa hắn đều như vậy, mùa hè cũng không cảm thấy nóng mùa đông sẽ không cảm thấy lạnh.
Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không thích nơi chật chội như trong xe taxi.
Nếu có thể, Phượng Tiêu tình nguyện niệm bùa chú súc địa thành thốn[1], chớp mắt đã có thể đến mục đích.
[1] súc địa thành thốn: là một thuật pháp di chuyển trong tiểu thuyết võ thuật, huyền huyễn
Nhưng trước khi chết sư phụ hắn liên tục dặn dò, cách này quá kinh hãi, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không thể tùy ý sử dụng.
Huống hồ cho dù không có sư phụ hắn dặn dò, hắn chưa tìm hiểu kỹ Cố Lâm Tĩnh đến tột cùng là người như thế nào sẽ không dễ dàng vận dụng pháp thuật này.
Tài xế nhìn thấy Phương Tiêu mặt lạnh vẻ mặt mệt mỏi, anh ta tưởng rằng do thời tiết, rất nhiều người ngồi xe vào giờ này đều buồn bực, tài xế đã quen rồi.
Lúc này anh ta lộ ra khuôn mặt tươi cười cởi mở: “Nếu cậu cảm thấy oi bức, thì mở cửa sổ ra, đợi xe chạy sẽ mát hơn.”
Phượng Tiêu đáp một tiếng, tài xế này mỗi ngày lái xe là người thích tán gẫu, tính tình vô cùng cởi mở, cho dù là đối diện với gương mặt xa cách của Phượng Tiêu anh ta cũng có thể vui vẻ nói chuyện phiếm.
Từ đoạn đường chen chúc ở phía Nam thành phố đến vùng mới giải phóng ở phía Bắc, từ ngõ nhỏ trong thành phố Vân Châu đến khu người giàu có tụ tập, đều là tài xế mở miệng, Phượng Tiêu thi thoảng sẽ đáp một tiếng.
Sau khi đến nơi, tài xế ngại ngùng cười nói: “Tôi nói nhiều quá nhỉ.”
Phượng Tiêu lắc đầu, hắn trả tiền xe, sau khi xuống xe, hắn nhìn gương mặt ngăm đen của tài xế sâu xa nói: “Ngày sau cho dù gặp phải tình cảnh gì, đừng nổi lòng tham.”
Tài xế ngẩn ra, Phượng Tiêu cũng không nói thêm gì khác đã quay người rời đi, tài xế không biết có phải mình hoa mắt không, chỉ cảm thấy bóng lưng Phượng Tiêu hơi không rõ, giống như cách một lớp sương mù vậy.
Trong lòng tài xế lẩm bẩm, nhưng ở đây chỉ có thể dừng xe tạm thời, anh ta không có cách nào đuổi theo hỏi kỹ càng, nên đặt việc này trong lòng.
Phượng Tiêu đến nơi mới nhận ra Cố Lâm Tĩnh đặt nhà hàng, vốn dĩ cũng không đói hắn đi vào sảnh nhà hàng này đột nhiên thấy bụng hơi đói.
Phượng Tiêu cảm thấy Cố Lâm Tĩnh chọn nơi này thực sự rất tốt.
Cố Lâm Tĩnh cũng có cảm giác giống vậy, bởi vì y vừa đi tới cửa nhà hàng này, đã nhìn thấy Phượng Tiêu đứng ở đó như một phong cảnh.
Bên mặt Phượng Tiêu như ngọc, mặt mày lạnh lẽo, Cố Lâm Tĩnh nhìn hắn, tim đột nhiên không bị khống chế nhảy hai lần, y luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy mặt mày như vậy hình ảnh như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại không nghĩ ra gì cả.
Cho dù là nằm mơ, y cũng chưa bao giờ mơ thấy gương mặt như Phượng Tiêu, huống chi là tương tự giống như đã từng chứ. Nghĩ đến đây, Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy hành động của mình điên rồ, sau đó y lắc đầu bật cười đi tới.
Phượng Tiêu nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, hắn quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ Cố Lâm Tĩnh mỉm cười đi về phía hắn, hắn hơi nhướng lông mày, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, vẻ mặt như thế khiến cảm giác xa cách trời sinh trên người hắn bớt đi mấy phần.
Cố Lâm Tĩnh đi đến trước mặt Phượng Tiêu, mấp máy môi, y nói: “Khéo quá.” Thật ra y rất muốn gọi tên Phượng Tiêu, nhưng hai chữ này chuyển một vòng ở đầu lưỡi, cuối cùng lại bị nuốt vào cổ.
Phượng Tiêu gật đầu nói: “Khéo thật.” Mặc dù hắn nói vậy, trong lòng lại cảm thấy thái độ này của Cố Lâm Tĩnh hơi lạ, dù sao họ cũng hẹn nhau ở đây, có tỷ lệ nhất định sẽ gặp được.
Nhưng, thế này cũng có thể nói là một kiểu trùng hợp.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí cũng không xấu hổ. Người phụ trách đã đợi bên cạnh từ trước nhìn thấy tình hình này vội vàng mỉm cười đi tới, chuẩn bị đích thân phục vụ họ.
Trên mặt Cố Lâm Tĩnh mang theo mấy phần áy náy nhìn Phượng Tiêu tỏ ý mình bận việc quá, vẫn chưa ăn cơm trưa, cho nên đặt chỗ trong nhà hàng này.
Nếu Phượng Tiêu không hài lòng nhà hàng này, họ vẫn có thể đổi nơi khác.
Người phụ trách nhà hàng nghe lời này của Cố Lâm Tĩnh, vội vàng chuyển gương mặt tươi cười sang Phượng Tiêu: “Thưa anh, nguyên liệu nấu ăn chỗ chúng tôi đều được chuyển tới trong ngày, rất tươi, còn có một số đồ ăn đặc sắc chỉ nhà hàng chúng tôi có, anh có thể thử xem. Nếu có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi có thể đổi theo yêu cầu của anh.”
Ý chí cầu sinh mạnh mẽ của người phụ trách nhà hàng, người gặp sóng lớn không hoảng như Phượng Tiêu cũng cảm nhận được, hắn nhìn người phụ trách một cái rồi nói với Cố Lâm Tĩnh: “Tôi không hiểu mấy thứ này, nghe cậu là được.”
Nụ cười trên mặt Cố Lâm Tĩnh lập tức sâu hơn mấy phần, y cảm thấy câu nói tất cả nghe theo cậu kia của Phượng Tiêu bùi tai khiến người cảm thấy lòng nở hoa. Y hẹn địa điểm gặp nhau ở nhà hàng này cũng là nghĩ Phượng Tiêu chưa ăn cơm, bây giờ xem ra suy nghĩ này cực kỳ chính xác.
Người phụ trách nhà hàng thuận thế dẫn họ đến phòng riêng đã giữ lại trước.
Điều kiện trong phòng riêng không cần phải nói, vô cùng yên tĩnh vô cùng ưu nhã vô cùng thoải mái.
Cố Lâm tĩnh đưa menu cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêu lắc đầu từ chối: “Tôi không kén ăn.” Hắn nói lời này là thật lòng, tay nghề sư phụ hắn xoàng thôi, những năm qua hắn được nuôi gì cũng ăn được.
Cố Lâm Tĩnh nghe xong bèn đoán sở thích của Phượng Tiêu gọi một vài món nổi tiếng của nhà hàng. Sau khi người phụ trách dẫn theo nhân viên phục vụ rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người họ, Cố Lâm Tĩnh nói: “Tôi nghe Sở tổng nói Phượng đại sư không làm việc ở chỗ anh ta nữa?”
Phượng Tiêu chầm chậm nhướng mày vì lời nói đó, bên này hắn vừa rời đi bên kia Cố Lâm Tĩnh đã biết rồi. Nếu không phải Cố Lâm Tĩnh lỡ lời, vậy là y biết việc này rất thản nhiên.
Nhà họ Cố và Sở Đại bây giờ là lợi ích chung, hắn rời khỏi chỗ Sở Đại, không chừng có nhân viên của Cố thị hỏi một câu như vậy, việc này cũng không phải bí mật gì.
Còn nữa Phượng Tiêu cho rằng, trên người hắn không có gì đáng giá để Cố Lâm Tĩnh đặc biệt quan tâm, cần nhìn chằm chằm động tĩnh của hắn.
Phượng Tiêu lười truy cứu những chuyện này, hắn khẽ mỉm cười: “Tôi làm hỏng ngọc thạch của Cố tổng, cho dù Cố tổng không để ý, tôi cũng phải nghĩ cách đền cho Cố tổng một cái.”
Cố Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày: “Phượng đại sư đừng gọi tôi là Cố tổng, nghe không tự nhiên, gọi tên tôi là được.”
Phượng Tiêu có qua có lại: “Vậy Cố tổng cũng gọi thẳng tên tôi.”
“Phượng Tiêu.” Cố Lâm Tĩnh biết lắng nghe sửa miệng ngay tại chỗ, giọng nói của y rất nhẹ lại mang theo run rẩy, nghe ra có mấy phần hoài niệm trong đó không nói ra được.
Phượng Tiêu: “. . .”
Hắn nhìn về phía Cố Lâm Tĩnh đang cười ôn hòa với hắn, cứ cảm thấy y cố ý mở miệng gọi một tiếng Phượng đại sư, là để gọi tên mình.
Có điều hắn nhanh chóng phủ nhận suy đoán này ở trong lòng, Cố Lâm Tĩnh cũng không đến mức nhàm chán như vậy chứ.
Thấy Phượng Tiêu cũng không lập tức gọi tên mình, trong lòng Cố Lâm Tĩnh hơi thất vọng. Giọng Phượng Tiêu rất êm tai, giọng nói mặc dù mang theo xa cách và lạnh nhạt trời sinh, nhưng âm thanh thật sự giống như trong sách miêu tả, như đá ướp trong suối nước, thanh thúy êm tai.
Y rất muốn biết cảm giác nghe được tên mình từ trong miệng Phượng Tiêu như thế nào, cũng may sự ngã lòng này cũng chỉ là một giây lát, Cố Lâm Tĩnh thầm nghĩ, cuộc sống sau này còn rất dài, sớm muộn gì y cũng có thể nghe được Phượng Tiêu gọi tên y.
Đúng vậy, Cố Lâm Tĩnh tự tin như thế.
*
Nhà hàng mà Cố Lâm Tĩnh đặt, hương vị của đồ ăn bên trong đương nhiên tốt nhất. Sau khi món ăn được đưa lên, Cố Lâm Tĩnh bảo nhân viên phục vụ lui ra hết, y tự giới thiệu món ăn cho Phượng Tiêu.
Đồ ăn của nhà hàng này luôn là tinh xảo đẹp đẽ lượng không nhiều, cũng may Cố Lâm Tĩnh gọi đa dạng, lượng nhỏ, bọn họ cũng có thể ăn no.
Phượng Tiêu tự nhận không phải là người coi trọng ham muốn ăn uống, thái độ của hắn đối xử với sự vật giống như thái độ của hắn đối xử với người đời, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mùi vị bữa cơm trưa này thật sự rất ngon.
Trong lúc ăn cơm, Cố Lâm Tĩnh nhận ra tính tình và tướng mạo của Phượng Tiêu đều mãnh liệt, làm gì cũng sẽ không che giấu. Thích món nào thì ăn nhiều, không thích sẽ để sang bên cạnh, sẽ không bấm bụng chịu cũng không tạm chấp nhận.
Khẩu vị của Phượng Tiêu thật ra rất dễ