Sở Đại bị Phượng Tiêu liên tiếp dùng danh nghĩa khoa học đả kích như thế, không còn muốn nói chuyện nữa.
Phượng Tiêu quả thực có thể tìm tới căn cứ khoa học để khắc những chuyện trái với lẽ thường, sau kiến quốc không thể thành tinh vào trong xương cốt.
Đến công trường, sau khi Sở Đại một lần nữa xác định Phượng Tiêu muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ Quan Trần, trong lòng anh ta mặc dù không hiểu lắm suy nghĩ của ẩn sĩ cao nhân này, cùng tùy theo Phượng Tiêu.
Hôm nay anh ta vốn ở công trường bớt thời gian đến nhà ga đón Phượng Tiêu, nếu không phải ơn cứu mạng hai mươi năm trước, Sở Đại tuyệt đối sẽ không rời khỏi công trường nửa bước.
Lần này anh ta nhận công trình bất động sản của Cố thị, tập đoàn Cố thị có yêu cầu vô cùng khắt khe với việc xây dựng bất động sản dưới tên tập đoàn. Lần này công trình của Cố thị anh ta tốn sức chín trâu hai hổ với lấy được hợp tác.
Có thể có được lợi ích không nói, mấu chốt nhất đó là móc nối được với nhà họ Cố.
Đây là khu biệt thự cao cấp Cố thị xây dựng, Cố thị có đội thi công riêng, rất ít khi để người ngoài tham gia công trình xây dựng. Lần này họ lựa chọn Sở Đại, ngoại trừ nhà họ Cố xảy ra chút chuyện nhỏ, cũng đánh giá cao danh tiếng của Sở Đại. Trong quá trình thi công tuyệt đối không thể xảy ra sự cố được.
Bây giờ đã đón được người, Sở Đại dẫn Phượng Tiêu chạy thẳng đến công trường bụi bặm.
Đến công trường, công nhân đang làm việc với khí thế ngất trời nhao nhao chào hỏi Sở Đại, Sở Đại cũng rất hiền hòa đáp lại. Đừng nhìn lúc này mặt mũi Sở Đại hiền lành, nhưng có người chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, anh ta nhất định sẽ không nương tay.
Thương trường như chiến trường, Sở Đại dùng hơn mười năm đứng vững ở thương trường này, ngoài bản thân có năng lực cũng có mấy phần may mắn trong đó. Bây giờ anh ta có thể nói là bò lên được cái thuyền lớn nhà họ Cố, công trình lần này anh ta làm tốt, ngày sau chắc chắn sẽ còn có nhiều hợp tác với nhà họ Cố hơn.
Trong bóng tối không biết có bao nhiêu người ghen ghét với anh ta, giới kinh doanh cũng có rất nhiều ghen tị, những loại người này không nhìn nổi người khác nổi lên.
Đương nhiên, không chỉ là thương trường, loại người này cũng có trong các ngành nghề khác.
Trong lòng Sở Đại hiểu rõ những điều này, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta chú trọng tin nhắn của Quan Trần như thế. Sau khi anh ta làm giàu nghe nói một số thế gia đều sẽ mời nhân vật như kiểu thầy phong thủy tọa trấn.
Nghe nói một thầy phong thủy năng lực cao cường có thể khiến một gia tộc thịnh vượng cũng có thể khiến một gia tộc diệt vong, thầy phong thủy bình thường sẽ không làm ra chuyện trái luân lý.
Nhưng thế giới này vốn có hai mặt, có tuân thủ quy tắc sẽ có phá vỡ quy tắc, lỡ như đụng phải một vài người không nói lý, vậy e rằng phải ngậm đắng nuốt cay.
Mấu chốt là loại người này không phải có tiền là có thể mời được, hiện giờ Sở Đại cũng coi như có chút sản nghiệp, ngoại trừ kẻ lang thang lúc trước không biết thật hay giả, anh ta vẫn chưa từng gặp dạng người này đâu.
Bây giờ Sở Đại kiếm được là những đồng tiền vất vả, tự nhận là không lọt vào mắt những gia nghiệp lớn kia. Nếu bên cạnh thật sự có một người như vậy, ít nhiều sẽ cảm thấy an tâm.
Bây giờ Phượng Tiêu tới rồi, thật ra Sở Đại rất muốn hỏi, những kiểu người như họ không phải có mánh khóe lật lọng à. Sau này gặp phải Phượng Tiêu làm chuyện gì không đúng lẽ thường, anh ta cũng tiện có chuẩn bị tâm lý.
Có điều đối với gương mặt xa cách lạnh tanh kia của Phượng Tiêu, Sở Đại nuốt lại những gì muốn hỏi. Anh ta cảm thấy cho dù mình hỏi, chắc chắn Phượng Tiêu cho anh ta một câu trả lời phải tin vào khoa học.
Cảm giác bất lực trong đối thoại Sở Đại cũng không muốn trải nghiệm nữa.
Sở Đại dẫn Phượng Tiêu đến bên cạnh một người đàn ông trung niên, người đàn ông này tên là Lý Đại Thuần, năm nay bốn mươi ba, dáng người không cao, làm culi dùng xe nhỏ đẩy gạch, đẩy vôi trên công trường trong thời gian dài.
Làm việc rất ra sức, kiếm những đồng tiền vất vả. Nhìn từ mặt mũi chú chính là kiểu người trung thực không thích nói chuyện.
Thấy Sở Đại đi tới, Lý Đại Thuận hơi xấu hổ cười một cái, người rất mất tự nhiên tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.
Sở Đại lên tiếng chào hỏi chú, sau đó nói: “Anh Lý, đây là một người… một người đồng hương, đến làm việc. Cậu ấy chưa quen công trường, sau này đi theo anh, anh dạy cậu ấy làm việc thế nào.”
Lý Đại Thuận không biết tán gẫu cho lắm, nhìn thấy ông chủ nhịp tim tăng tốc vô cùng thấp thỏm. Đột nhiên nghe nói như thế, cả người chú cũng mờ mịt, đừng nói là chú, những người trên công trường lắng tai nghe Sở Đại nói chuyện cũng ngu người.
Lúc Sở Đại dẫn Phượng Tiêu đến đây, họ vẫn chưa bao giờ gặp người đẹp như thế đâu. Nhưng nhìn tướng mạo và khí chất này của Phượng Tiêu, họ còn tưởng rằng là cậu chủ của nhà họ Cố kia đến đây thị sát chứ.
Kết quả người không thể nhìn vẻ bề ngoài, vậy mà muốn đi theo Lý Đại Thuận làm công. Không trách bọn họ khiếp sợ, điều này giống như Phượng Hoàng biến thành gà rừng, mẫu đơn thành cỏ dại, có thể không khiến người ta kinh ngạc ư?
Chưa kể, làm việc trên công trường có gì hay để học?
Ngay từ đầu đám người còn tưởng Sở Đại nói đùa, kết quả sau khi nhìn thấy Sở Đại ném người ở đó rồi không quản nữa, mọi người yên lặng thu hồi ánh mắt, bắt đầu tiếp tục làm việc.
Nhưng tình cảnh cười cười nói nói lúc đầu hết rồi, bầu không khí có phần kỳ lạ, ánh mắt cũng không khỏi tự chủ bay về phía Phượng Tiêu.
Người không biết làm thế nào trong đó nhất là Lý Đại Thuận, chú làm công việc hỗn tạp, công việc nhỏ gì cũng phải làm một ít, chuyển gạch, thêm nước, chú không hề biết phải mở miệng nói chuyện với Phượng Tiêu thế nào.
Chú cũng không thích trở thành tiêu điểm hội tụ ánh nhìn của mọi người, vì vậy chú bất chấp khó khăn mở miệng: “Cậu có gì muốn làm ấy, thì cứ làm theo đó là được.”
Phượng Tiêu gật đầu, sau đó để ba lô sau lưng xuống một nơi khá sạch sẽ bên cạnh, bắt đầu làm việc vặt. Nhặt giấy vụn, xách xi-măng, thêm vôi cũng là công việc nội bộ.
Phượng Tiêu có gương vặt thế này khí chất thế kia, đứng ở đó giống như con nhà giàu chưa bao giờ chịu khổ, nhưng khi cúi người xuống làm việc cũng sẽ không cho người ta cảm giác không được tự nhiên.
Có lẽ bởi vì sự bình tĩnh và nghiêm túc trong mắt hắn, vạn sự vạn vật trong mắt hắn dường như đều giống nhau. Công việc không chia cao thấp, người không có khác biệt giàu nghèo.
Nhìn thấy Phượng Tiêu thế này, trong mắt Lý Đại Thuận toát ra một chút ghen tị không nói ra được. Năm ngoái con chú thi đậu đại học Vân Châu, trước kia đứa con có thời gian sẽ đến công trường thăm chú, có kỳ nghỉ còn làm công việc nhỏ trên công trường một khoảng thời gian.
Sở Đại khá là rộng lượng với sinh viên, chỉ cần chịu khó, làm bao nhiêu ngày công kết toán bấy nhiêu tiền công. Nhưng năm nay con của chú không tới làm công, con trai không đến công trường làm việc, bản thân Lý Đại Thuận rất đau lòng, chú chỉ hy vọng con trai có thể học giỏi, sau này không làm cu li như chú.
Năm nay chú đến Vân Châu lâu như thế, đầu tháng hai còn đến thăm con trai cho cậu ta tiền. Về sau con của chú chủ động gọi điện thoại cho chú, nói việc học của mình bận bịu, bảo Lý Đại Thuận sau này đừng đến trường tìm cậu ta nữa, chuyển thẳng vào trong thẻ của cậu ta.
Mới đầu Lý Đại Thuận không rõ tại sao, sau đó nghe giọng nói không kiên nhẫn của con, chú biết mình bị chê. Lý Đại Thuận cũng không nói nên lời cảm giác trong lòng mình là gì, lại cảm thấy rất buồn.
Từ đó về sau Lý Đại Thuận không đến thăm con nữa, nhưng mỗi lần nhận tiền công, chú đều sẽ đến ngân hàng chuyển một phần tiền vào tài khoản của con trai, một phần chuyển về nhà, chỉ để lại cho mình một khoản nhỏ.
Phượng Tiêu không để ý lắm đến ánh mắt của người khác, hắn thấy ở trên núi tu luyện xem phim chơi điện thoại không khác gì làm việc vặt ở dưới núi, đều có thể tôi luyện người. Đương nhiên, nếu không phải nguyện vọng của sư phụ hắn, hắn sẽ không xuống núi.
Hắn là người không có ham muốn gì, có thể ở một nơi mấy chục năm.
Về phần nguyên nhân sư phụ hắn cứ bảo hắn xuống núi, sư phụ hắn không muốn nói, hắn cũng không hỏi, dù sao lúc đó biểu cảm của sư phụ hắn cũng rất xoắn xuýt.
Hình như rất không muốn hắn đi, cuối cùng lại không thể không bảo hắn đi.
Theo Phượng Tiêu, mọi thứ đều có số mệnh, nếu hắn đã tới, ngày sau chẳng chóng thì chày sẽ hiểu ý của sư phụ, cũng không quá nôn nóng.
*
Đến thời gian tan làm, trên công trường mọi người rời đi theo tốp năm tốp ba. Tâm trạng Sở Đại vẫn khá tốt, hôm nay có lẽ là có Phượng Tiêu, mọi người làm việc đều rất ra sức, hơn công việc ngày thường làm rất nhiều, chất lượng cũng tốt.
Lý Đại Thuận và Triệu Thiết còn phải trông đêm, chào Sở Đại xong thì rời đi. Phượng Tiêu nhặt ba lô của mình lên, đứng ở bên cạnh.
Sở Đại đi đến trước mặt Phượng Tiêu định bảo hắn ở trong nhà mình, mình có thể mang hắn tới làm. Trên công trường của Sở Đại bao bữa cơm trưa, cơm là đồ ăn bình thường, đại loại như màn thầu, mì.
Nơi ở tại vùng ngoại thành xa xôi, bởi vì tính toán thuê nhà ở ngoại ô rẻ lại rộng, bên trong đặt vài chiếc giường chung lớn, mười mấy hai mươi người ở một căn phòng.
Nhưng không đợi Sở Đại lên tiếng, Phượng Tiêu đã nói chuyện: “Nơi này cần người gác đêm à?”
Sở Đại à một tiếng gật đầu, Phượng Tiêu bình tĩnh thương lượng: “Vậy tôi cũng ở đây gác đêm.”
Sở Đại chớp mắt: “Cậu muốn sống ở trên công trường? Chuyện này không tốt lắm đâu, công trường vừa bẩn vừa loạn.”
Phượng Tiêu nói: “Đây là chỗ tốt, ở đây rất tốt.” Hắn vừa tới đã phát hiện, nơi này dù là thiên nhiên địa thế hay là sau này khai quật, đều thuộc về kế thừa tốt nhất.
Đợi nhà này xây xong, số mệnh của người sống bên trong cũng sẽ không quá kém.
Phượng Tiêu nói bừa, Sở Đại lại cảm thấy trong này có ý sâu xa, anh ta có ý riêng nói: “Đây là tòa nhà của nhà họ Cố, ông cụ Cố luôn thành tâm về phượng diện phong thủy, đi tìm rất nhiều