Phượng Tiêu cúp điện thoại, nhìn sắc trời vẫn sớm bèn thu dọn sơ một chút mang cả xà linh rồi quyết định đến Kinh Châu trước. Trước khi đi, hắn tính toán thời gian, chuẩn bị đến quầy lễ tân trả phòng trước.
Đến lúc đó hắn từ Kinh Châu về lại xác định là tìm phòng ở hay tiếp tục ở khách sạn này.
Quầy lễ tân có hai người, người gần Phượng Tiêu nhất nhìn hắn một cái, trong mắt có kinh ngạc bởi tướng mạo của hắn. Nhưng cô vẫn tiếp đãi ông chủ bụng bia cổ đeo dây chuyền vàng tay đeo nhẫn vàng to sau lưng Phượng Tiêu trước.
Phục vụ khách hàng của khách sạn các cô đều biết ông chủ này, là nhà giàu mới nổi, lúc tâm trạng tốt thích cho tiền boa, ra tay rất hào phóng.
Nhưng nhân viên phục vụ của khách sạn hạng sang sẽ không bao giờ để khách cảm thấy không dễ chịu, Liễu Tinh Tinh bên cạnh lập tức mỉm cười tỉnh bơ đón tiếp, hỏi thăm Phượng Tiêu có gì cần giúp đỡ.
Hai người bắt chuyện liền mạch, không hề khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Liễu Tinh Tinh nhìn thấy gương mặt Phượng Tiêu đầu tiên là sững sờ, ánh mắt hơi kỳ lạ, cô tính toán trong lòng, dùng ưu đãi giảm hai mươi phần trăm của nhân viên nội bộ trả lại tiền thừa thuê phòng cho Phượng Tiêu.
Thời buổi này con ruồi nhỏ hơn nữa cũng là một miếng thịt, đối với chuyện tốt như vậy tâm trạng Phượng Tiêu lại vui sướng hơn, hắn nhận thẻ phòng nói với Liễu Tinh Tinh mỉm cười dịu dàng lịch sự: “Tôi thấy sắc mặt cô hồng hào, khóe mắt có việc vui, hôm nay sẽ có tài vận đến bất ngờ.”
Lời nói vui mừng như vậy, mặc kệ là thật hay giả, mọi người cũng vui lòng nghe. Trong lòng Liễu Tinh Tinh vui vẻ, ý cười nơi khóe mắt sâu hơn, vội nói: “Cảm ơn anh, mượn lời tốt đẹp của anh, chào mừng anh lần sau lại tới khách sạn của chúng tôi ở.”
Phượng Tiêu gật đầu, để lại thẻ phòng và số phòng rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc quầy lễ tân không có khách, cô gái bên cạnh chọc chọc Liễu Tinh Tinh tránh khỏi camera thấp giọng lời nói sâu xa bảo: “Anh ta là gì của cô, sao cô không xin chỉ thị đã chiết khấu rồi? Chẳng lẽ cô vì mặt anh ta mà phạm sai lầm, cô vừa đắc tội quản lý Trương, người này cũng không phải nhân viên của Cố thị, quản lý Trương đang theo dõi cô mắc lỗi đấy, anh ta bắt được thóp của cô, đến lúc đó cô chịu không nổi?”
Nếu là nhân viên nội bộ Cố thị vào khách sạn của Cố thị ở, các cô có thể trực tiếp chiết khấu cho khách. Nhưng cho dù là vậy cũng cần lấy được số công việc của nhân viên nội bộ lại được lãnh đạo cấp trên phê duyệt, bây giờ Liễu Tinh Tinh không xin số công việc cũng không xin chỉ thị rõ ràng đã trái với thao tác.
Quản lý Trương là quản lý hành chính của khách sạn, có người chống lưng, lễ tân, phục vụ khách hàng thuộc sự quản lý của anh ta. Là khách sạn nổi tiếng nhất Vân Châu, lễ tân nơi này đương nhiên mặt mũi xinh đẹp lại có khí chất.
Tất nhiên Liễu Tinh Tinh cũng vậy, dạo này trong nhà cô xảy ra chút chuyện rất cần tiền, cho nên làm việc rất nghiêm túc có trách nhiệm và dốc sức.
Gần đây quản lý Trương có ý với Liễu Tinh Tinh, có điều anh ta là người đã có gia đình, đương nhiên Liễu Tinh Tinh không ưa anh ta, trong bóng tối từ chối mấy lần.
Quản lý Trương hơi tức giận, cảm thấy Liễu Tinh Tinh không biết điều.
Hôm qua lại lấy cớ công việc, phê bình Liễu Tinh Tinh một trận trước mặt mọi người, còn nói sẽ điều cô đến vị trí khác. Cũng may nhóm người Cố Lâm Tĩnh vào ở do Liễu Tinh Tinh tiếp đãi, quản lý Trương biết thái độ của Cố Lâm Tĩnh với công việc, tạm thời không dám tùy tiện điều người đi. Anh ta sợ Liễu Tinh Tinh buồn quá hóa giận chạy đến trước mặt Cố Lâm Tĩnh tố cáo, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh ta.
Nhưng Liễu Tinh Tinh và quản lý Trương đều hiểu trong lòng, về sau hai người không thể chung sống bình thường. Đồng nghiệp thân thiết với Liễu Tinh Tinh, lúc không có ai cũng đề nghị Liễu Tinh Tinh đi tìm Cố Lâm Tĩnh, nhờ y làm chủ.
Bây giờ Cố Lâm Tĩnh ở đây, quản lý Trương không dám làm thế nào, đợi y đi rồi, một nhân viên bình thường như Liễu Tinh Tinh chắc chắn đấu không lại anh ta là quản. Đến lúc đó cho dù Liễu Tinh Tinh từ chức hay bị điều đến vị trí công việc khác, đều là cô chịu thiệt thòi.
Liễu Tinh Tinh cũng nghĩ đến điều này, nhưng cô đặt quyết định vượt cấp và tố cáo với lãnh đạo cao nhất ở cuối cùng. Quản lý Trương có người chống lưng ở Cố thị, cô thì không có, sơ sót một cái mất việc như chơi, quan trọng nhất là chuyện này cô không có chứng cứ.
Cho dù có, dưới sự điều khiển của lòng người, quản lý Trương hoàn toàn có thể biến chuyện quấy rối tình dục cấp dưới thành cô muốn trèo lên trên, cố ý quyến rũ người có vợ. Người cần công việc rất nhiều, không phải ai cũng sẽ dựa vào lương tâm làm việc.
Liễu Tinh Tinh đã nghĩ kỹ rồi, cô cần tiền lương của công việc này. Nhưng nếu chuyện này không có cách giải quyết tốt đẹp, coi như về sau tìm được công việc tiền lương không cao như vậy, cùng lắm thì cô làm thêm hai công việc bán thời gian cũng phải từ chức.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng khi đối mặt với tương lai nên liều một phen vẫn cần phải đánh cược.
Phượng Tiêu là người hôm qua Cố Lâm Tĩnh mang về, lúc đó Phượng Tiêu giống như uống say, Cố Lâm Tĩnh đỡ hắn đến đây, khi đó Cố tổng từ chối bảo vệ và những nhân viên khác tiến lên giúp đỡ, một mình lôi kéo người đi lên phía trước.
Vô tình hay cố ý, cánh tay Cố Lâm Tĩnh luôn che trước mặt Phượng Tiêu, để hắn cúi đầu vùi trong bả vai mình, không cho camera xung quanh quay được. Cô cũng ngay lập tức chạy tới giúp ở thang máy chuyên dụng trong lúc vô tình nhìn thấy nửa bên mặt của Phượng Tiêu.
Bởi vì dung mạo quá đẹp, cho nên dù nhìn thoáng qua Liễu Tinh Tinh đã ghi tạc trong lòng. Một năm các cô cũng không thấy Cố Lâm Tĩnh được mấy lần, nhưng lại biết, bên cạnh sếp tổng của các cô không có bạn bè gì thân thiết.
Người có thể khiến y ôm lấy che chở thân phận chắc chắn không bình thường, cho nên vừa rồi Phượng Tiêu trả phòng, cô nảy ra suy nghĩ mới dựa theo giá của nhân viên nội bộ làm việc.
Dù người này không phải người Cố tổng để ở trong lòng, chắc chắn cũng là bạn bè, cho dù Cố tổng không dặn dò gì, các cô giảm giá cũng hợp tình hợp lý. Nếu quản lý Trương muốn thừa cơ tìm cô gây phiền, nói không chừng có thể được Cố tổng giúp đỡ.
Nếu lùi một vạn bước mà nói cô thật sự phán đoán sai, Cố Lâm Tĩnh không hề để Phượng Tiêu vào lòng, cùng lắm thì mình bồi thường số tiền này, sau đó sảng khoái từ chức là được.
Nghĩ tới đây, Liễu Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh, khẽ mỉm cười nói: “Không sao, anh ấy là nhân viên nội bộ.”
Đồng nghiệp bĩu môi à một tiếng, trong lòng hơi xem thường, nhân viên nội bộ, nếu Cố thị có nhân viên nội bộ mặt mũi như này, cô nhìn một cái đã nhận ra.
Nhưng nếu Liễu Tinh Tinh nói thế, vậy cô cũng làm như không biết việc này là được, quản lý Trương vẫn đang ngó chừng Liễu Tinh Tinh, anh ta muốn tra chỗ kỳ lạ trong đó chắc chắn có thể tra được.
Phượng Tiêu không để chuyện của khách sạn trong lòng, bởi vì lần trước kinh nghiệm ngồi xe lửa phổ thông hơi tệ, lúc đó có người chiếm chỗ của hắn, nói mình có bệnh nặng không thể đứng, nếu Phượng Tiêu thật sự muốn hắn ta đứng, vậy hắn ta ngã bệnh là tội của Phượng Tiêu.
Cuối cùng còn nói vé đứng vé ngồi bằng giá tiền, hắn ta mua vé đứng cũng có thể ngồi.
Phượng Tiêu có một gương mặt không dính khói lửa trần gian, lúc đó còn chưa mở lời, Hà Lệ ngồi bên cạnh sợ hắn chịu thiệt đã lên tiếng. Hà Lệ miệng lưỡi bén nhọn, nói gã nam chiếm chỗ một lúc, nếu hắn ta nói mình bị bệnh nặng, Hà Lệ sẽ gọi trưởng tàu đến, để trưởng tàu tìm người đưa hắn đến bệnh viện.
Cuối cùng Phượng Tiêu tự nhiên ngồi vào chỗ của mình, gã nam chiếm chỗ kia ngoài miệng không sạch sẽ chửi mát một trận.
Đối với loại người này Phượng Tiêu trở tay cho một lá bùa xui xẻo, lá bùa này dán lên người sẽ không thương gân động cốt, nhưng gặp xui hai ba ngày vẫn được, cho nên gã nam kia vừa đi hai bước đã ngã theo tư thế chó đớp cớt ở chỗ rộng rãi nhất.
Bởi vì cách xa mọi người, lại thêm có trưởng tàu ở đó, hắn ta không có cách nào ăn vạ, chỉ có thể xám xịt đứng lên tự nhận không may.
Hà Lệ nhìn người kia đi sau đó gật đầu một cái với Phượng Tiêu, rồi ngồi bên cạnh chơi điện thoại, đây cũng là một trong những nguyên nhân Phượng Tiêu ngăn cản cô ở nhà ga.
Lần này Phượng Tiêu đến Kinh Châu mua vé đường sắt cao tốc, hắn không có hứng thú gì với ngồi máy bay.
Đường sắt cao tốc từ Vân Châu đến Kinh Châu mỗi ngày chỉ có một chuyến, cộng thêm bây giờ đang là khoảng thời gian sinh viên đại học tốt nghiệp về nhà tìm việc làm, vé đường sắt cao tốc đã hết từ lâu.
Vận may của Phượng Tiêu đương nhiên là tốt, hoặc nói hắn đã tính trước, cho nên khi hắn mua vé đúng lúc có người trả vé, hắn thuận lợi mua được vé.
Phượng Tiêu đoán trước được mọi chuyện, duy nhất không ngờ tới đó là điện thoại hắn hết pin, nhưng cũng may hắn không có hứng thú với trò giải trí trên điện thoại, điện thoại không có tác dụng gì, không có pin hắn cũng không để ý.
Sau khi ngồi trên đường sắt cao tốc, người xung quanh đều đang chơi điện thoại, Phượng Tiêu cất điện thoại hết pin, bắt đầu ngồi ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lòng hắn thật ra vẫn hơi do dự, lúc sắp đi hắn không nói một tiếng với Cố Lâm Tĩnh.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn và Cố Lâm Tĩnh quen nhau không tính là thân, xem như bạn bè bình thường, hắn rời đi một chuyến sẽ nói một tiếng với người ta, quan hệ có vẻ như quá thân mật.
Mấu chốt nhất là, khoảng thời gian hắn ngủ kia, Cố Lâm Tĩnh vẫn luôn trông coi hắn, hắn nhìn ra được sự mệt mỏi trong mắt Cố Lâm Tĩnh, cho nên lúc ăn cơm xong hắn đã kiếm cớ rời đi, để Cố Lâm Tĩnh nghỉ ngơi sớm hơn.
Tính toán thời gian, bây giờ chắc hẳn người này đang nghỉ ngơi, hắn không tiện làm phiền.
Phượng Tiêu yên lặng thôi, đi đường sắt cao tốc từ Vân Châu đến Kinh Châu mất ba tiếng rưỡi, thời gian không dài không ngắn, đúng lúc có thể chịu được. Đợi đến nơi, hắn lại gọi điện thoại cho Cố Lâm Tĩnh nói tình huống.
Vả lại cho dù bây giờ hắn muốn gọi điện thoại, điện thoại cũng không có pin.
Phượng Tiêu tìm cho mình cái cớ vô cùng hoàn mỹ, nếu hắn nghĩ lại, sẽ phát hiện hắn quá mức để ý với Cố Lâm Tĩnh. Trước kia xem như sư phụ hắn xuống núi mấy ngày mấy tháng, hắn cũng không nghĩ đến việc liên lạc với sư phụ.
Bây giờ đối với Cố Lâm Tĩnh, chuyện một cú điện thoại, hắn vừa do dư vừa xoắn xuýt, cuối cùng còn tìm cớ, tuyệt đối không giống hắn lạnh tình lạnh tâm.
Phượng Tiêu suy nghĩ rất nhiều, nhưng có điểm không đúng, Cố Lâm Tĩnh không hề đi ngủ.
Không phải không buồn ngủ, mà là không muốn ngủ.
Y không ngủ, cũng không xử lý văn kiện cần ký tên chất đống như núi, y đang nghĩ đến Phượng Tiêu, nghĩ đến một người đột nhiên xuất hiện khiến y cảm thấy quen thuộc lại xa lạ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ một tiếng có lẽ là hai tiếng, ông nội Cố gọi điện thoại cho y, nói Cố Quân Dịch muốn quay lại ngành giải trí, bảo y giúp đỡ chăm sóc. Có mặt mũi của nhà họ Cố ở đó, lần này nhất định Cố Quân Dịch có thể