Chuông điện thoại không quan tâm người có rã rời hay không, có mệt hay không, nó không ngừng vang lên ở đó, biểu lộ rõ ràng sự tồn tại của nó.
Phượng Tiêu nằm trên giường lấy điện thoại ra liếc nhìn, là một dãy số lạ hoắc. Thần trí Phượng Tiêu vẫn chưa tỉnh táo, có cảm giác mờ mịt không biết mình ở đâu.
Nhìn điện thoại không ngừng nhấp nháy, hắn dùng tay lau mặt, mỏi mệt trong người dần biến mất. Người biết số của hắn không nhiều, số lạ này có thể gọi đến là duyên phận, đầu Phượng Tiêu tỉnh táo chốc lát sau đó kết nối điện thoại.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên trong lập tức truyền đến một giọng nam trẻ tuổi lạ lẫm lắp ba lắp bắp mang theo tiếng khóc nức nở: “Xin… xin hỏi là Phượng đại sự ạ?”
Không đợi Phượng Tiêu đáp lại, người kia lắp bắp khóc: “Phượng… Phượng đại sư… bố… bố em là… là Sở Đại, em là Sở Triều Dương con ông ấy, bố em xảy ra chuyện rồi.”
“Sở Đại?” Phượng Tiêu nhíu mày lại: “Anh ta xảy ra chuyện trong nước hả?”
“Đúng rồi, Phượng đại sư, anh… sao anh biết?” Giọng nói người trẻ tuổi vừa hãi vừa sợ lại mang theo một chút hy vọng khóc lóc nói: “Phượng đại sư, cầu xin anh mau cứu bố em với.”
“Anh ta biết mình không thể gần nước, còn từng nói tình nguyện chặt chân mình cũng sẽ không tới gần nước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Phượng Tiêu thản nhiên hỏi.
Tính tình Sở Đại nhát gan lại cẩn thận, mình từng chỉ điểm cho anh ta chuyện này. Nếu anh ta biết kiếp nạn ở đâu, chắc chắn sẽ không tùy tiện đến đụng vào, dù sao đây là chuyện sẽ đe dọa đến tính mạng.
Trừ khi có nhân tố không thể kháng cự khiến anh ta quên mất chuyện này.
Phượng Tiêu đoán không sai, Sở Đại là người tiếc mạng. Phượng Tiêu đã cảnh cáo anh ta trước, đương nhiên anh ta không dám quên chuyện này. Bùa bình an Phượng Tiêu cho, anh ta lúc này cũng mang trong người.
Nhưng anh ta tiếc mạng thế nào đi nữa, gặp phải Sở Triều Dương lừa dối, anh ta vẫn phải nhận mệnh.
Hôm qua là ngày dỗ cha mẹ Sở Đại, anh ta mang theo vợ Hàn Nhã, con trai Sở Triều Dương, con gái Sở Ninh đi cúng bái cha mẹ.
Năm đó sau khi cha mẹ Sở Đại qua đời, anh ta đã không mấy đi lại với những thân thích kia. Những năm này vận may của anh ta tốt, trong tay có ít tiền tiết kiệm, những thân thích kia lại muốn đi lại với anh ta.
Sở Đại tự nhận là đầu óc mình không lớn cũng không nhỏ, đối với loại thân thích này, anh ta không để trong lòng từ lâu rồi. Họ chán ghét anh ta cũng được, nịnh bợ anh ta cũng được, cuộc sống của họ không như ý, Sở Đại chẳng thèm để vào mắt.
Ở trong mắt Sở Đại, những người này chính là người xa lạ với mình thôi.
Nhưng anh ta nghĩ vậy, người khác không nghĩ vậy. Họ không nói nên lời ở chỗ Sở Đại, bèn nghĩ cách giữ gìn mối quan hệ với Hàn Nhã, cũng bảo con cái trong nhà qua lại thân thiết với Sở Triều Dương và Sở Ninh.
Cũng may Hàn Nhã biết khi Sở Đại còn trẻ sống không tốt đẹp gì, cũng chống đỡ nổi viên đạn bọc đường của đám người này. Sở Triều Dương và Sở Ninh sinh ra đã chưa từng chịu nghèo khổ, nhưng cũng may hai anh em nghe lời, mặc dù không đến mức lạnh nhạt với người đồng lứa, nhưng đối xử cũng chỉ là dáng vẻ quen biết.
Tính Sở Triều Dương hơi nóng nảy, so ra kém em gái Sở Ninh yên tĩnh.
Những người khác không quan tâm thái độ của Sở Đại, họ biết khúc mắc của Sở Đại là sau khi cha mẹ qua đời, nên quanh năm quét dọn phần mộ cha mẹ Sở Đại.
Mỗi khi đến ngày giỗ cha mẹ Sở Đại, họ cũng đến tế bái, sau khi tế bái họ cũng rất thức thời rời đi, cũng chưa bao giờ nhắc yêu cầu gì.
Trước mộ cha mẹ, Sở Đại cũng không muốn so đo với họ.
Đám người này đã kiên trì nhiều năm như vậy, Sở Đại chỉ xem như không nhìn thấy. Sở Triều Dương và anh em họ hàng cùng tuổi quan hệ vẫn tốt, dù sao không liên lụy đến lợi ích, nhiều khi