Dấu chân lít nha lít nhít đầy đất này, trên giường bệnh và trên mặt Sở Đại đều có, hình dáng dấu chân còn đặc biệt như thế, nếu quả thật không nhìn thấy thì thôi, bây giờ thấy rồi, trong lòng người nhà Sở Đại chỉ có hoảng sợ.
Nếu nhảy lên mà chân không rơi xuống đất, họ đều muốn nhảy lên.
Sở Triều Dương vẫn khá ngoại lệ, cậu vừa hoảng sợ rụt vào góc tường vừa quát Sở Ninh: “Mày thấy rồi chứ, không phải anh nói dối, đây là sự thật.” Cậu muốn âm thanh to rõ che giấu sự sợ hãi của mình, nhưng run rẩy trong giọng nói cho cậu biết việc này là uổng công.
Sở Ninh bất lực gật đầu, thừa nhận những gì Sở Triều Dương nói là sự thật.
Cũng may tiếng thét trong sự kinh hãi của họ đều cắm trong họng, không đến mức gây nên phiền phức khác.
Hàn Nhã suy cho cùng là mẹ của hai đứa trẻ, nằm trên giường bệnh lại là chồng cô, cô nuốt nước miếng một cái, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhìn Phượng Tiêu nói: “Phượng đại sư đúng không, chuyện này rốt cuộc là sao? Lẽ nào thật sự do quỷ nước quấy phá?”
Phượng Tiêu vung tay trước mặt họ, mọi thứ trên mặt đất đều biến mất, hắn nói: “Đúng là có quỷ nước tìm thế thân.” Sở Đại chính là thế thân bị quỷ nước này ưng ý.
Quỷ nước chết oan này tìm thế thân mới có thể vào luân hồi, bọn chúng chờ đợi những người không biết chuyện đến đó, sẽ kéo họ vào trong nước, để họ ở bên trong, Sở Đại chính là thế thân quỷ nước xem trọng.
Bây giờ Sở Đại nhờ bùa bình an của hắn không sao, quỷ nước kia không cam tâm, biết rõ bên cạnh Sở Đại có người trong Huyền môn, nhưng vẫn khăng khăng đến lấy mạng, có vẻ như quỷ nước này nóng lòng muốn rời khỏi chỗ kia.
Phượng Tiêu nói lời này nhẹ như mây gió, Hàn Nhã thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cô hoảng sợ nói: “Vậy chúng tôi phải làm sao? Phượng đại sư, cậu có cách gì hàng phục quỷ nước kia, để nó đừng gây ác nữa.”
Quỷ nước tìm thế thân, lời này nghe thôi cũng khiến người ta rùng mình.
Phượng Tiêu nói: “Quỷ nước kia đã rời đi, chúng tôi cần đến nơi xảy ra chuyện xem xem, mấy người ai bằng lòng dẫn đường cho chúng tôi?”
“Phượng đại sư, việc này vì em mà ra, em sẵn sàng dẫn đường.” Sở Triều Dương là người mở miệng đầu tiên, cậu ưỡn ngực, cố gắng để cho mình trông không sợ hãi đến vậy.
Hàn Nhã gọi tên cậu một tiếng, Sở Triều Dương an ủi mẹ: “Mẹ, con nên chịu sự dạy dỗ này, mẹ và Ninh ở đây trông bố, đợi bọn con diệt trừ quỷ nước, mọi chuyện sẽ tốt.”
“Nhưng, nhưng mà…” Hàn Nhã hơi lo lắng, đây không phải là một người xấu hoặc một tên lưu manh, đó là quỷ nước không sờ được không thấy được, lỡ như lỡ như Sở Triều Dương lại xảy ra chuyện gì, cô thực sự không chịu được.
Sở Ninh bên cạnh cũng lên tiếng: “Anh, nếu quả thật như vậy, chẳng bằng để em đi, anh chạy trốn từ nơi đó ra, ngộ nhỡ anh đi, nó bắt anh thì phải làm sao?”
Sở Triều Dương nói: “Đi bắt quỷ còn cần quen mặt với lạ mặt hả? Mày đừng đùa, ngộ nhỡ mày bị dọa ngất, bố tỉnh lại còn không tẩn anh. Chuyện quyết định như vậy đi, bọn anh nhanh chóng xuất phát, nhanh trừng trị thứ kia, tránh cho buổi tối bố mình còn bị vật kia quấy rối.”
Sở Triều Dương không trải qua kích thích, gặp phải chuyện như vậy cũng sợ, nhưng Sở Đại suy cho cùng là cha cậu, cậu cũng biết mấy chữ biết sai có thể sửa. Bây giờ cậu chỉ muốn xử lý xong xuôi mọi chuyện, để cả nhà bình an.
Con người kỳ lạ như thế, có khi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, nhưng có thời điểm lại toàn thân đều là dũng khí.
Lúc này Phượng Tiêu mở miệng, hắn cầm một viên thuốc trắng muốt đút vào miệng Sở Triều Dương nói: “Đây là định hồn đan, cậu ấy ngậm vào hồn phách sẽ không tan đi.” Dứt lời, hắn dán ba lá bùa trên đầu và hai vai Sở Đại.
Hắn lại đưa cho Hàn Nhã và Sở Ninh lá bùa bình an: “Hai người cầm bùa này, trên người Sở Đại dính âm khí, có nó ở đây, có thể bảo vệ hai người, còn có đêm nay hai người nhất định phải trông coi anh ta. Bất kể gặp phải chuyện gì, bùa trên người anh ta cũng không thể di chuyển. Hai người không cần lo lắng cho Sở Triều Dương, có tôi ở đây, cậu ấy sẽ không sao.”
Hàn Nhã và Sở Ninh cuống quýt gật đầu, hai người quyết định đêm nay không ngủ, trông coi Sở Đại.
Nhận lá bùa, không biết có phải ảo giác của hai người không, cứ cảm thấy cầm thứ này trong tay, toàn thân ấm áp hơn rất nhiều.
Làm xong những việc này, Phượng Tiêu nhìn Cố Lâm Tĩnh bên cạnh.
Cố Lâm Tĩnh tự nhiên nói: “Lái xe của tôi đi.”
Phượng Tiêu vốn muốn nói để y ở lại, dù sao chuyện này thấy nhiều cũng không tốt, nhưng Cố Lâm Tĩnh không muốn, hắn cũng không miễn cưỡng.
Hắn có thể bảo vệ Sở Triều Dương, thì cũng có thể bảo vệ Cố Lâm Tĩnh đi đằng trước.
Nếu đã quyết định, Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh dẫn Sở Triều Dương chuẩn bị xuất phát luôn.
Xe Cố Lâm Tĩnh đơn giản lại bền, đi trên đường cái sẽ không khiến mọi người vây xem.
Chạy trên đường, Sở Triều Dương ngồi ghế sau vẻ mặt rầu rĩ nói: “Phượng đại sư à, chúng ta cứ đi như vậy, không cần chuẩn bị máu chó gạo nếp gì đó ạ? Chẳng thế thì, có cần tính toán giờ không.”
Người vừa rồi đối diện với người thân còn không sợ hãi, rời khỏi ánh mắt của người thân, lại trở nên vô cùng yếu đuối sợ sệt.
Phượng Tiêu nhìn cậu nói: “Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế.”
Sở Triều Dương cười khổ, “Không phải em bị ma quỷ ám ảnh sao.” Cậu biết khuyết điểm của mình, tính tình hơi bốc đồng, nhưng phần lớn thời gian đều có thể đè nén được.
Mấu chốt lần này cậu thích cô gái trong lớp anh họ, cô bé kia quan hệ tốt với anh họ, anh họ cậu nói cô bé này thích nhất người can đảm, cũng thích thăm dò mấy chuyện kỳ lạ.
Đập sông kia ở quê cậu quanh năm có truyền thuyết quỷ nước, cậu bị anh họ kích thích não teo lại, không biết thế nào đã tin nhảy vào đập sông trong truyền thuyết tắm rửa biểu hiện can đảm của mình.
Bây giờ xảy ra chuyện, càng hối hận không phải nói.
Phượng Tiêu nói: “Sao Hồng Loan[1] của cậu vẫn chưa động, trước ba mươi tuổi vẫn nên tập trung vào sự nghiệp đi.”
Sở Triều Dương à một tiếng, “Sao Hồng Loan của em muộn thế ạ.”
[1] sao Hồng Loan trong thần thoại TQ là sao may mắn, hôn nhân và các việc vui
“Nhân duyên trời định, cậu không muốn muộn như thế, cũng có thể sớm nhận lấy một vài nghiệt duyên.” Phượng Tiêu lạnh nhạt nói.
Sở Triều Dương hốt hoảng lắc đầu: “Vậy em thôi, từ từ đợi.” Nếu trước kia có người nói vậy cậu còn không tin, bây giờ Phượng Tiêu nói cái rắm thơm, cậu cũng sẽ tin.
Từ đầu đến cuối Cố Lâm Tĩnh đều không nói gì.
Phượng Tiêu liếc nhìn y một cái, cảm thấy tâm trạng Cố Lâm Tĩnh dường như không tốt lắm. Hắn nói: “Cậu sao vậy?”
Cố Lâm Tĩnh im lặng một lát rồi nói: “Tôi đang nghĩ đến nhân duyên trời định mà anh nói, ông tơ buộc chỉ đỏ chắc sẽ không buộc hai chàng trai nhỉ, nếu nhân duyên trời định, vậy chàng trai và chàng trai kia ở bên nhau có tính là nghịch thiên mà đi không?”
“Sao có thể tính?” Phượng Tiêu nói: “Hai người đàn ông ở bên nhau, chỉ là không có con cái thôi, không ngăn được sao Hồng Loan.”
Cố Lâm Tĩnh cười khẽ một tiếng. Mặt mày hơi cong: “Nói vậy cũng đúng.”
Phượng Tiêu lại nhìn y cái nữa, sau đó hắn nhắm mắt nói: “Đến nơi gọi tôi.”
Cố Lâm Tĩnh đáp một tiếng.
Sở Triều Dương ngồi ở ghế sau cuộn tròn lại, cậu im lặng nhìn trần xe, cậu đang nghĩ, mình giống một con chó độc thân, hay là một con chó độc thân bị ép xem show ân ái.
Nhưng sau khi trả qua những chuyện này, Sở Triều Dương đột nhiên nhận ra cảm xúc sợ hãi của mình đã vơi đi nhiều, trong lòng rất có tinh thần không biết sợ.
Cậu có phần dở khóc dở cười, cũng không biết tại sao chuyện trở nên như vậy.
Lái xe từ nội thành Vân Châu đến quê Sở Đại cũng mất hơn hai tiếng, bây giờ trên xe đều có hệ thống dẫn đường, nhưng vì để tránh cho âm thanh nhắc nhở quấy rầy đến Phượng Tiêu nhắm mắt nghỉ ngơi, Cố Lâm tĩnh ngay lập tức tắt âm thanh.
Sở Triều Dương nhìn Cố Lâm Tĩnh rất tự nhiên làm mọi thứ, mím môi một cái.
*
Hơn hai tiếng, không dài cũng không ngắn. Sau khi đến mục đích, Phượng Tiêu mở mắt ra, Cố Lâm Tĩnh dừng xe lại.
Ba người xuống xe rồi đến đập sông Sở Triều Dương xảy ra chuyện, chính giữa đập sông có người mặc áo nhà sư năm màu giơ kiếm gỗ đào lẩm bẩm lải nhải một hồi sau đó lại chỉ vào nước trong đập sông nhảy tới nhảy lui một lúc, có một người ăn mặc rất bình thường đứng bên cạnh ông ta.
Cố Lâm Tĩnh nói: “Họ đang làm gì vậy?”
“Nhìn giống như đang làm pháp sự.” Phượng Tiêu trả lời, nhưng nhìn giống mà thôi, tư thế và động tác đều có vấn đề. Nhân vật này, vừa nhìn là tên lừa đảo.
Sở Triều Dương nghĩ thầm, đây là nhảy đại thần đúng không, chẳng lẽ Phượng đại sư cũng phải làm vậy mới có thể bắt được quỷ nước kia.
“Không cần.” Phượng Tiêu nhìn cậu một cái mở miệng thờ ơ bác bỏ, lúc này Sở Triều Dương mới phát hiện vừa rồi mình nói lời trong lòng ra.
Sở Triều Dương lúng túng nhìn sang chỗ khác, hơi không dám đối mặt với Cố Lâm Tĩnh. Đừng hỏi cậu tại sao là Cố Lâm Tĩnh, chính cậu cũng không biết, cứ cảm thấy trên mặt Cố Lâm Tĩnh mặc dù không có biểu cảm gì, nhìn cũng rất hiền hòa, nhưng trong lòng anh ta chỉ sợ không thích người khác quá gần gũi với Phượng Tiêu.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, bảo Phượng Tiêu nhảy đại thần, hình ảnh kia cũng khiến người ta cảm thấy là lạ.
Khi họ đi về phía đê, Cố Lâm Tĩnh đi trước mặt Phượng Tiêu mỉm cười nói khẽ: “Anh biết nhảy đại thần không?”
Phượng Tiêu ngước mắt không nói gì.
Cố Lâm Tĩnh nhìn biểu cảm này của hắn biết là hắn biết, vậy nên cân nhắc một lát: “Nhưng cảm thấy hơi không thể tưởng tượng được.”
Người trên dưới toàn thân tự mang tiên khí như Phượng Tiêu, giải quyết vài yêu qua quỷ quái cũng nên là biểu cảm nhẹ như mây gió, cử chỉ nho nhã cao quý. Hắn cầm kiếm nhảy tới nhảy lui, cảm giác vô cùng quái dị.
Tiếng nói của hai người rất nhỏ, Sở Triều Dương đi theo sau nghe không rõ, quan trọng là cậu cũng không dám lại gần phía trước, nghe quá rõ.
Ba người đến nơi, thấy ngay đạo nhân mặc áo nhà sư tay cầm kiếm gỗ đào lớn tiếng thét to một tiếng, người nhảy lên lộn mèo, kiếm gỗ đào chỉ thẳng vào trong đập sông.
Sau đó ông ta lập tức thu kiếm để bên hông, dùng tay trái trống không vuốt vuốt chòm râu không tồn tại của mình, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ông ta nói với người vây xem: “Quỷ nước bên trong đã bị diệt trừ, sau này nơi đây sẽ không còn quỷ nước đến tìm thế thân nữa.”
Người kia đương nhiên cảm ơn ông ta một hồi, lúc chuẩn bị đưa bao lì xì cho đạo nhân này, ông thấy Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh đi tới, lại nhanh chóng rụt tay giấu bao tiền đi, ông tên là Sở Thiết, là thôn trưởng của làng Sở dưới đập sông này. Làn da hơi ngăm đen, trông trung thực chất phác.
Đập sông này quanh năm xảy ra