Sau khi Phượng Tiêu bị pháp chỉ của thiên đế mang về Cửu Trùng Thiên, hắn về thẳng cũng điện của mình.
Xung quanh cung điện của hắn đều có kết giới trông coi, pháp thuật của hắn bị pháp chỉ áp chế, thiên đế vẫn chưa hủy bỏ pháp chỉ. Phượng Tiêu là thần tiên trời sinh trời nuôi, nên ngay cả thiên đế cũng không có quyền xử trí, không có quyền giam giữ.
Chỉ có thể tạm thời trói hắn ở trong cung, không cho hắn rời đi. Phượng Tiêu cũng không định rời đi, hẳn lẳng lặng ngồi trong cung, chờ một kết quả.
Cố Lâm Tĩnh, chung sống ở thế gian chỉ hai năm ngắn ngủi, ở Cửu Trùng Thiên cũng chỉ là thời gian hai ngày, hắn sống mấy chục vạn năm, thời gian với hắn mà nói vốn là thứ vô dụng nhất, hắn không cảm nhận được thời gian thay đổi.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là nửa canh giờ, Tư Mệnh đã tới.
Trong tay Tư Mệnh Tinh Quân còn cầm bàn cờ và trà nóng bên cạnh đỉnh Thông Thiên bị Phượng Tiêu phong ấn.
Phượng Tiêu cựa quậy tay, bàn cờ cử động, chén trà bị niêm phong kia lại bốc hơi nóng lượn lờ.
Bàn cờ này đánh rất nhanh, Tư Mệnh vẫn luôn cau mày, gần như ông vừa hạ một quân cờ, Phượng Tiêu đã theo sau. Hạ mấy lần, Tư Mệnh thực sự không hạ tiếp được nữa, ông nói: “Ngươi đánh lung tung.”
“Lòng rối loạn, đánh cờ cũng không thú vị.” Phượng Tiêu thản nhiên nói.
Tinh Mệnh Tinh Quân vừa nghe trên mặt hiện vẻ lo lắng, ông nói: “Tính tình ngươi sao bướng bỉnh vậy, thế gian này mấy chục năm ngắn ngủi thôi, ngươi chớp mắt một cái cũng qua rồi, cần gì nghĩ nhiều như thế.”
Phượng Tiêu nói: “Lời ông nói ngày hôm đó tôi không hiểu, bây giờ tôi đã hiểu, Cố Lâm Tĩnh là tình kiếp của tôi.”
Cho nên bất kể là thiên đế hay Tư Mệnh, đều hy vọng hắn có thể tự tay chặt đứt nhân quả.
Nhân quả đứt, tình kiếp cũng qua.
Từ xưa tiên nhân hạ phàm trải qua tình kiếp, không qua được sẽ không có mấy ai có kết cục tốt. Hồn bay phách lạc, biến mất giữa thiên địa cũng là chuyện thường.
Nếu có thể thuận lợi vượt qua tình kiếp, trở lại Cửu Trùng Thiên, lại là Phượng Quân lạnh tình lạnh tâm, lại có thể vượt qua vô số ngày đêm.
Vẻ mặt Tư Mệnh Tinh Quân phức tạp, ông thở dài nói: “Ngươi là tiên, nó là… Các người vốn không nên ở bên nhau. Phượng Tiêu à, ngươi buông nó xuống, chính là buông tha nó, cũng buông tha bản thân ngươi.”
Phượng Tiêu không lên tiếng, mấy vạn năm qua, hắn chưa bao giờ trải nghiệm tình yêu có tư vị gì. Cố Lâm Tĩnh khiến hắn động lòng, lòng có động hay không sao có thể tự mình khống chế?
Tư Mệnh thấy không thuyết phục được hắn, tức giận đến mức giậm chân, ông nói: “Ta đã nói cái đầu gỗ ngươi, khi đầu óc chậm chạp chỉ biết chém chém giết giết, vừa thông suốt đã ầm ĩ rõ lớn.”
Phượng Tiêu ngước mắt, hắn nói: “Mượn gương Quan Trần của ông cho tôi dùng một lát.”
Tư Mệnh đang nói hăng say, thình lình bị hắn quấy rầy như thế, nhất thời cũng không biết mình nên nói gì.
Đợi hiểu rõ ý trong lời nói của Phượng Tiêu, biểu cảm trên mặt ông có phần không khống chế nổi: “Ngươi… ngươi đòi gương Quan Trần làm gì?”
Phượng Tiêu yên lặng nhìn ông không lên tiếng, Tư Mệnh khó thở, ông nói: “Gương Quan Trần này là pháp bảo thiên địa, không phải ta không cho ngươi mượn, là không thể tùy tiện mượn lung tung.”
Phượng Tiêu vẫn im lặng nhìn ông.
Tư Mệnh bất đắc dĩ nhìn lên trên, cuối cùng ném gương Quan Trần vào trong ngực Phượng Tiêu: “Nếu ngươi muốn xem thì xem, ta cũng không ngăn ngươi. Việc này vốn phải giấu ngươi, bây giờ nếu không giấu được, ta sẽ đến chỗ thiên đế tạ tội.”
Phượng Tiêu nhận lấy gương Quan Trần, thấp giọng nói câu cảm ơn với Tư Mệnh giận đùng đùng.
Bước chân rời đi của Tư Mệnh khựng lại, lại biến mất. Trong lòng ông hơi khó chịu, ông cảm thấy rất nhanh thôi mình sẽ không nhìn thấy Phượng Tiêu nữa.
Ông không hiểu, Phượng Tiêu là thần tiên trên trời trời sinh trời nuôi, tim phải cứng hơn linh thạch mới đúng, sao gặp phải chữ tình này đã không qua được nữa.
Phượng Tiêu nhận được gương Quan Trần, gương Quan Trần nhìn từ mặt ngoài là cái gương vô cùng bình thường, còn đen thui.
Tay Phượng Tiêu phất qua, chỉ thấy trong gương hiện lên tiên trạch, bắt đầu trở nên sáng rực lên.
Trong gương Quan Trần, Phượng Tiêu nhìn thấy nghiệt duyên giữa mình và Cố Lâm Tĩnh.
Đó là chuyện lại sau một lần tiên ma đại chiến, Ma giới đầu hàng, hai bên tạm thời đạt được hòa bình. Tiên giới cần tĩnh dưỡng, Ma giới cần sinh tồn, nhìn từ bản chất, Thiên giới chiếm được lợi thế, Ma giới chết và bị thương quá nhiều, rất nhiều trong số họ không phải bị cầm tù thì là chạy trốn bốn phía.
Nếu có tiên nhân đụng phải ma tộc làm ác, sẽ chém giết hắn.
Hôm nay, thiên đế cảm ứng ra Phượng Tiêu sẽ có tình kiếp.
Thiên đế kinh hãi, bởi vì tình kiếp này cũng là tử kiếp của Phượng Tiêu.
Sau nhiều lần suy tính, thiên đế tính ra tình kiếp của Phượng Tiêu rơi trên thân một người của ma tộc, nhưng ma tộc này cụ thể là ai, thiên đế cũng không tính ra được, chỉ có thể tính ra ma tộc này đại khái ở trong Mạnh Trạch chỗ giáp giới của tiên ma.
Thiên đế nói việc này cho Phượng Tiêu, cảm thấy việc này chắc chắn là âm mưu của Ma giới, nếu Thiên giới tổn thất Phượng Quân, đây tuyệt đối là một tai nạn. Thiên đế cảm thấy, nên chuẩn bị kỹ càng sớm, chém giết ma tộc này.
Phượng Tiêu không cho rằng mình có tình kiếp, cũng không cho rằng là tử kiếp.
Hắn từ Cửu Trùng Thiên đến đất Mạnh Trạch, nơi này trải qua mấy vạn năm chinh chiến, đã trở nên không có một ngọn cỏ, máu của tiên nhân rơi xuống thành lửa, bảo vệ ở chỗ Tiên giới, máu của ma tộc rơi xuống đất thành khí độc và độc vật, trông coi Ma giới.
Nơi này tràn đầy khí độc che khuất bầu trời, cho dù có ngàn vạn bảo vật, quỷ thần cũng không dám tới gần.
Trên người Phượng Tiêu trời sinh có dương hỏa, cũng không e ngại những độc vật này.
Sau đó ở đất Mạnh Trạch này, hắn gặp được Long nữ.
Long nữ này vừa mới sinh ra một ma vật, mặt mũi đều bị độc vật ở đây hủy đi, cô đã sắp chết rồi.
Cô không quen biết Phượng Tiêu, lại có thể cảm nhận được tiên trạch trên người hắn, cô là Long nữ bị ma tộc bắt đi, tất cả mọi người tưởng rằng cô chết rồi. Nhưng ma tộc cũng không giết cô, mà đặt ma chủng trong cơ thể cô, để cô ở lại trong hố Vạn Ma, hấp thu ma khí, thai nghén sinh ra ma vật trời sinh đất nuôi.
Ma thai trời sinh, nhất định phải do tiên nhân thai nghén, như vậy ma vật trời sinh mạnh mẽ, có thể tập tiên pháp, có thể tu ma đạo.
Ma vật hấp thu linh khí trên người Long nữ, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, hấp thu nhiều nhất là ma khí trong hố Vạn Ma.
Ma vật ngày càng lớn, Long nữ ngày càng yếu, căn cốt trong cơ thể cô dần dần bắt đầu biến chất.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc phá hủy ma vật trong cơ thể, nhưng bất kể cô làm thế nào cũng không có cách nào lấy ma vật này ra. Tiên trạch trong cơ thể cô không thể chống lại với ma khí trong