Nửa tháng sau, Tống Triết mới liên lạc được với nhóm Hoàng đại sư, thì ra ngày đó âm hồn Đồng Tư Ức đột nhiên biến đổi thật sự vì Trương Viễn Trung giở trò quỷ.
Có lẽ bởi vì đồ đệ liên tiếp bị bọn họ giải quyết, Trương Viễn Trung không nén được tức giận. Không biết sao lại nhắm vào Tống Triết.
Trương Viễn Trung tuy mai danh ẩn tích đã lâu nhưng thủ đoạn trên người không thiếu, không biết từ đâu biết được quan hệ của Tống Triết với cục cảnh sát, đồng thời nhận định quan hệ của Tống Triết cùng Hoàng đại sư cũng không nhạt, muốn giết hại Tống Triết để đả kích huyền học xã.
"Chỉ là hắn không thể nào ngờ được, Tống Triết không phải loại tiểu bối vô năng mặc cho hắn xử trí, ngược lại phản kích một cú trí mạng." Nói tới đây, Hoàng đại sư nhịn không được vui sướng nhướng mày. Đêm hôm đó bọn họ cảm nhận được dị dạng, căn cứ theo manh mối huyền học xã cung cấp, phát hiện tung tích Trương Viễn Trung.
Vốn tưởng là một hồi ác chiến, không ngờ Trương Viễn Trung bởi vì thi pháp thất bại mà phun ra một ngụm máu lớn, lúc giao chiến với bọn họ liên tục thất bại rút lui, thậm chí Lý đại sư còn cho hắn một kích bị tổn thương rất nặng.
Điều đáng tiếc duy nhất là Trương Viễn Trung quá giảo hoạt, trên người cất giấu không ít pháp bảo, cuối cùng trốn thoát khỏi tay bọn họ.
"Hắn không đắc ý được bao lâu nữa đâu!" Lý đại sư uống cốc trà trong tay, tâm tình khoái trá nói: "Chúng ta đột kích nơi ở của hắn, bắt đám đồ đệ không ra hồn của hắn, cả đám oai môn tà đạo đều bị một lưới tóm gọn, hiện giờ cũng không biết hắn đang chui rúc trong một góc nào kéo chút hơi tàn."
Hoàng đại sư vỗ vỗ vai Tống Triết, vui mừng nói: "Tống Triết, con đúng là đã giúp chúng ta một đại ân!"
Tống Triết không hề làm gì cả ngơ ngác tiếp nhận lời khen ngợi của hai vị đại sư: "Ý là Trương Viễn Trung làm pháp lên âm hồn Đồng Tư Ức nhưng bị con phản kích, pháp thuật bị phản phệ. Vừa vặn khi đó hai vị đại sư tìm được nơi ẩn thân của hắn, không nói hai lời đại chiến một phen, làm hắn bị trọng thương, là vậy ạ?"
"Không sai! Chính là ý này! Có lẽ vì trước kia ta với con khá thân thiết, hơn nữa bên ngoài vẫn lưu truyền con là thuật sĩ có tiền đồ nhất lớp trẻ bây giờ, vì thế Trương Viễn Trung mới có mưu đồ xấu với con."
Lý đại sư tiếp lời: "Chiêu giả heo ăn thịt hổ của chúng ta khá hữu dụng, chí ít thì trước đó Trương Viễn Trung không hề coi trọng Tống Triết, lúc làm phép không hề kiêng kỵ nên bị phản ngược. Hiện giờ hắn bị trọng thương, chúng ta lại không ngừng vây bắt, sớm muộn gì cũng có ngày bắt được hắn thôi."
Chuyện này là tin tức tốt, Tốt Triết cũng vui thay bọn họ.
Nguyên do cũng vì thế mà huyền học xã khá bận rộn, Hoàng đại sư cùng Lý đại sư bình thường không thấy bóng dáng, tất cả mọi người đều dốc toàn lực truy bắt Trương Viễn Trung.
Tống Triết không đi ra ngoài mà ở lại canh giữ đế đô, phòng ngừa người khác đều đi ra ngoài, Trương Viễn Trung sẽ phản công.
Một ngày nọ, cậu dẫn theo Tam Hoàng đi ra ngoài bày sạp.
Gần đây Tam Hoàng có vẻ đặc biệt vui vẻ, bởi vì bạn gái của nó đã sinh cho nó hai tiểu vương tử cùng một tiểu công chúa.
Nữ sinh kia tuân thủ hứa hẹn tặng một bé cho Tống Triết, thế nhưng bây giờ đám cún vẫn chưa cai sữa nên chưa thể dưỡng trong nhà Tống Triết.
Bình thường nữ sinh sẽ mang ba con cún con tới cửa hàng thú cưng, để Tam Hoàng có thể gặp con mình.
Tống Triết rót chút nước cho Tam Hoàng uống, tránh cho nó vì quá hưng phấn mà chết khát.
Đúng lúc này một người nam đi tới trước gian hàng của cậu.
Tống Triết vặn nút chai, xoa đầu Tam Hoàng, lông mao mang tới cảm xúc rất tốt.
Cậu ngẩng đầu mỉm cười với người tới, đưa tay tỏ ý: "Mời ngồi!"
Người nọ ngồi xuống, trên người mặc áo sơ mi trắng quần tây, phẩm vị không sai, rất tinh xảo, chỉ là phần mi tâm giữa mày tràn đầy chán chường.
"Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?"
Cao Phàm Nghĩa ngây ngây ngốc ngốc đi tới con phố thầy tướng số, trên đường đều là các vị thấy bói đã có tuổi, duy chỉ có một mình Tống Triết tuổi trẻ nho nhã, dáng vẻ tinh xảo, còn dẫn theo một con chó nông thôn, hoàn toàn khác biệt.
Không biết thế nào, Cao Phàm Nghĩa cứ vậy đi tới trước mặt Tống Triết.
"Cậu có coi số mạng không?" Cao Phàm Nghĩa ủ rũ nói: "Có phải tôi trời sinh mệnh khắc vợ không?"
Tống Triết có chút kinh ngạc nhíu mày, người đàn ông này tướng mạo rất tốt, vầng trán cao, mũi đầy đặn, lông mày rậm giương cao, có thể nói là thuần buồm xuôi gió, một đời vô lo. Hoàn toàn không phù hợp với tướng khắc vợ!
Thế nhưng trên người đối phương lại quấn một ít sát khí kỳ quái, có lẽ nó chính là nguyên nhân làm anh trông chán nản như vậy.
"Không, anh không chỉ không khắc vợ mà còn là vợ chồng ân ái, con cháu đầy đàn. Anh có tướng mạo rất tốt."
Cao Phàm Nghĩa nghe Tống Triết nói vậy thì trong lòng có chút thất vọng, anh đã mất ba vị hôn thê rồi, vợ chồng ân ái ở đâu ra, con cháu đầy đàn ở đâu ra chứ? Anh thật sự đúng là quá hồ đồ, tìm tới một vị tiên sinh trẻ tuổi như vậy.
Lúc Cao Phàm Nghĩa thở dài chuẩn bị đứng dậy rời đi thì lại nghe vị đại sư trẻ tuổi kia nói: "Bất quá gần đây hình như tiên sinh bị sát khí quấn thân, chỉ sợ đã tiếp xúc phải chuyện gì đó không hay."
Tống Triết nhìn trán Cao Phàm Nghĩa vài lần: "Anh cùng bạn gái hiện tại đang chuẩn bị kết hôn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng không?"
Cao Phàm Nghĩa lập tức ngẩng lên nhìn Tống Triết, cái mông hơi nhấc lên một lần nữa rơi trở xuống ghế, biểu tình kích động: "Đại sư, đại sư, đúng vậy, đúng vậy, bạn gái của tôi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tống Triết vịn vai anh, ý bảo anh đừng quá kích động, âm thanh êm dịu giống như mang theo ma lực làm anh an tĩnh lại: "Anh kể lại thật tỉ mỉ cho tôi nghe."
Cao Phàm Nghĩa hít sâu một hơi, cố ép mình tỉnh táo lại rồi nói: "Là như vầy, năm năm trước tôi có quen một cô gái, là
nhất kiến chung tình, một năm sau chúng tôi quyết định kết hôn. Thế nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, cô ấy biến mất, tôi làm thế nào cũng không tìm được, điện thoại cũng không gọi được. Người nhà cũng không biết cô ấy đi đâu, báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm được, cứ vậy trở thành người mất tích. Tôi vì thế mà khổ sở hơn một năm, khó lắm mới thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, theo ý ba mẹ đi xem mắt, cảm thấy cô bé kia không sai nên bắt đầu kết giao. Một năm sau chúng tôi dự định sẽ kết hôn. Chuyện kỳ quái lại xảy ra, cô bé kia cũng không thấy đâu nữa."
Nói tới đây, tâm tình Cao Phàm Nghĩa kích động không thôi: "Giống như người bạn gái đầu tiên của tôi vậy, không biết vì sao đột nhiên biến mất. Nhà cô ấy báo cảnh sát nhưng không có tung tích gì cả. Nếu không phải không có chứng cứ thì bọn họ thậm chí còn hoài nghi là tôi làm, dù sao thì người bạn gái đầu tiên của tôi cũng đột nhiên biến mất như vậy."
"Sau lần đó, tôi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là vì sao. Vì sao tôi quen hai người bạn gái, cả hai người đều không biết vì sao mất tích, làm thế nào cũng không tìm được. Bởi vì chuyện này mà suốt mấy năm sau đó tôi không muốn đề cập tới chuyện tình cảm. Thế nhưng tôi đã sắp ba mươi rồi, mẹ thương tôi, không muốn tôi cứ cô độc như vậy nên hi vọng tôi lại tìm bạn gái."
"Kỳ thực tôi rất sợ, sợ nếu lại có bạn gái thì cô ấy lại biến mất. Thế nhưng mẹ tôi cứ sống chết quấn lấy khuyên nhủ, bất đắc dĩ tôi chỉ có thể nghe lời bà đi xem mắt."
Mười ngón tay Cao Phàm Nghĩa đan lại, tâm tình rất kích động, vừa kể vừa đỏ vành mắt: "Tôi nói với cô ấy, tôi muốn kết hôn với cô ấy. Thế nhưng nghĩ tới hai người bạn gái trước, tôi lại rất sợ. Vì thế tôi nói rõ với cô ấy, cô ấy rất tốt, cô ấy nói mình không sợ, đó không phải lỗi của tôi."
"Thế nhưng...." Âm thanh của Cao Phàm Nghĩa nghèn nghẹn: "Thế nhưng cô ấy cũng mất tích. Tôi thật sự sụp đổ, tôi không biết vì sao lại như vậy. Vì sao các cô ấy đều tự dưng mất tích như vậy."
Tống Triết nghe Cao Phàm Nghĩa trút hết nỗi lòng xong mới nói: "Vậy trước khi mất tích cả ba người bạn gái của anh đã tới những nơi nào? Làm chuyện gì, anh có nhớ không?"
Cao Phàm Nghĩa đỏ vành mắt suy nghĩ một chút: "Hình như đều là tôi cùng bọn họ đi thử áo cưới, kết quả ngày hôm sau các cô ấy liền biến mất."
Tống Triết lại hỏi: "Nói cụ thể một chút, ba lần đều thử ở cùng một tiệm áo cưới? Thử xong thì sao?"
Cao Phàm Nghĩa lắc đầu: "Đương nhiên không phải! Là tiệm khác! Sau khi thử đồ cưới xong, tôi đưa các cô ấy về nhà, ngày hôm sau chuẩn bị đi mua sắm các thứ khác cần thiết cho hôn lễ. Kết quả hôm sau liền không liên lạc được. Tôi có gọi điện hỏi cha mẹ của các cô ấy, họ đều nói đêm đó các cô ấy không về nhà, họ cứ tưởng là đang ở chung với tôi. Thế nhưng tôi rõ ràng đã đưa bọn họ về rồi, sao lại chưa về nhà được chứ? Đưa về tới tận nhà, kết quả người vẫn biến mất."
"Người bạn gái gần nhất của anh đã mất tích bao lâu rồi?"
Cao Phàm Nghĩa nói: "Chưa được một tuần, cảnh sát có tới điều tra nhưng không tìm được tin tức gì hữu dụng. Thế nhưng sau khi tôi đưa cô ấy về, cô ấy có nhận một cuộc điện thoại. Số ấy không được đăng ký thông tin, đã tạm ngừng sử dụng, không tìm được người dùng."Tống Triết gật đầu: "Hai người bạn gái trước có phải cũng là tình huống này không? Sau khi anh đưa về nhà thì bị người gọi ra ngoài, sau đó cả đêm không về, nhưng cha mẹ của bọn họ đều cho là bọn họ đi cùng với anh."
Cao Phàm Nghĩa cẩn thận nghĩ lại: "Hình như là---- đúng vậy! Thế nhưng khi đó người đã không thấy đâu, túi xách cũng không thấy nên di động cũng không tìm được. Căn bản không rõ tình huống là gì. Là bên cảnh sát điều tra ghi chép cuộc gọi mới phát hiện có người gọi điện cho các cô ấy. Nhưng số không giống."
Tống Triết nhíu nhíu mày: "Số giống thì đúng là kẻ ngu. Đi thôi, tới nhà bạn gái anh xem một chút, được không?"
Cao Phàm Nghĩa do dự: "Cha mẹ của bạn gái tôi bây giờ căm thù tôi tới tận xương tủy, tôi sợ là chúng ta không vào được đâu."
Dù sao con gái cũng đột nhiên biến mất như vậy, sau đó còn biết hai vị hôn thê trước của Cao Phàm Nghĩa cũng từng bị tình trạng tương tự, cha mẹ cô bạn gái thứ ba này chỉ hận không thể lăng trì anh, đã biết rõ mình khắc vợ mà còn dám hại con gái bọn họ.
Tống Triết vỗ tay: "Này thì đơn giản thôi. Cảnh sát vẫn còn đang điều tra vụ án của bạn gái anh đúng không?"
Cao Phàm Nghĩa có chút khó hiểu gật đầu, sau đó anh thấy Tống Triết gọi một cuộc điện thoại, nói dăm ba câu liền có một cảnh sát tới cửa điều tra.
Cao Phàm Nghĩa:??? Bây giờ sư phụ coi bói có liên lạc nghiệp vụ với cả cảnh sát à?
Thấy ánh mắt khó tin của Cao Phàm Nghĩa, Tống Triết mỉm cười: "Cảnh dân hợp tác, bình thường mà."
[end 246]