Nơi dưỡng thi là nơi hung hiểm nhất trong phong thuỷ.
Đồng thời cũng là nơi khiến rất nhiều người phải kiêng kị, nếu bất hạnh có tổ tiên bị chôn cất ở nơi dưỡng thi, tổ tiên chết mà không hủ (phân huỷ), cương mà không hoá, qua một thời gian, thi thể trong quan tài phá quan biến thành cương thi, uống máu tươi của thân nhân rồi lại làm hại cả một vùng.
Nói vậy, khi mọi người muốn chôn cất người thân sẽ tìm đến thiên sư phong thuỷ. Nếu thiên sư phong thuỷ có thù với gia chủ, ngầm động tay động chân, hoặc là thuật sĩ tu tà đạo phát hiện ra nơi dưỡng thi, lợi dụng đất dưỡng thi để nuôi thi thể thì khiến người ta khó mà phòng bị.
"Đất dưỡng thi giấu trong nhà, nếu không vào thì tuyệt đối sẽ không phát hiện."
Cho nên mới nói chúng thật là giảo hoạt, vậy mà dám công khai dưỡng thi, nhưng nhờ vậy lại không khiến giới thiên sư nghi ngờ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, cánh cửa màu đen vang "két" một tiếng, để lộ một cái khe hở.
Lục Tu Giác nói: "Đi thôi, người bên trong hoan nghênh chúng ta."
Hai người sóng vai tiến lên, đẩy cánh cửa màu đen ra, vừa bước vào liền nhìn thấy một khoảng đình viện, bên trong đều trụi lủi, mặt đất phủ đầy cát màu đen nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo, hoang vắng.
Mao Cửu dùng chân vẽ nửa cái hình tròn trên mặt đất, nhíu mày: "Đất đen có lẽ dày hơn mười centimet."
Lục Tu Giác quét mắt một cái: "Không chỉ bấy nhiêu đây, cả một căn biệt thự, đình viện, đào xuống đều là đất ướt, là loại đất âm hàn thích hợp để dưỡng thi. Tối nay nếu gọi Tiền đội tới đây một chuyến, có lẽ là phải "nhặt cốt"."
Nhặt cốt là lúc di dời thi hài trong huyệt mộ ra để chuyển sang nơi khác, một lần nữa chôn nó ở chỗ khác. Nói vậy, lúc nhặt cốt thì cần phải chọn ngày lành, để năm tráng niên đúng tuổi đào mộ khai quan, trong đó không được có người tuổi Dần. Tuổi Dần thuộc hung, ác, dễ va chạm.
Sau khi đào ra được hài cốt cần có thiên sư phong thuỷ bày ra ngay ngắn, sau đó trả lại vào hũ đựng, một lần nữa để con nối dõi tự hạ mộ.
Nhưng thi thể đào ra từ đất dưỡng thi thì càng khó khăn hơn, bởi thi thể không hủ không hoá, thậm chí còn đang tiến hành sự trao đổi chất. Lúc này phải đặc biệt chú ý đến giờ khai quan, ngũ hành tương khắc, vân vân. Sau đó lại phơi thi thể dưới ánh nắng mặt trời, hoá giải thi khí âm hàn.
Thi thể bị phơi dưới ánh nắng cộng thêm oxy hoá sẽ nhanh chóng phân huỷ, trong lúc đó cần ngậm rượu trắng phun quanh thân thi thể loại bỏ mùi tanh tưởi, đồng thời còn phải rải vôi ở xung quanh.
Vôi có thể phòng ngừa virus, cũng có thể ngăn chặn thi khí, âm khí. Đợi đến khi thi thể hoàn toàn bị hủ hoá lộ ra xương trắng thì cắt rớt thịt còn lại bên trên, nhặt lại xương cốt, dùng chỉ đỏ cột ở khớp xương, nối lại, sau đó xếp từ chân đến đầu, đặt vào "Hoàng kim ung*".
*Ung (瓮): cái chum, vại, hủ.
Mà nội tạng của thi thể, quần áo lẫn quan tài, tất cả đều phải bị đốt cháy, trong lúc đốt sẽ có mùi tanh tưởi nên cần phải đốt ở những cánh đồng rộng lớn.
"Hoàng kim ung" kể trên không phải là hủ làm từ vàng, mà là mọi người đều xem thi cốt là vàng.
Nhặt cốt vốn là tập tục ở vùng Mân Nam, người bây giờ đã quen dùng hoả táng, cho nên tập tục này cũng không còn.
Mân Nam có tập tục hạ táng hai lần, lần đầu tiên đặt thi thể vào trong quan tài để thổ táng, gọi là "hung táng". Sau mấy năm lại cất thi thể đã hoá thành xương trắng vào trong hủ, gọi là "cát táng".
Trước kia, phong thuỷ sư gặp phải cương thi hình thành từ đất dưỡng thi đều phải đau đầu suy nghĩ xem làm sao để xử lý, trừ những cương thi cực hung cực ác đã hại chết mạng người trực tiếp bị lửa đốt mà chết, thì còn lại là bởi vì vài nguyên nhân mà chôn nhầm, hoặc bị phong thuỷ sư vô đức làm hại chôn vào đất dưỡng thi, bất hạnh mới thành cương.
Đất dưỡng thi âm khí thịnh vượng, thi thể có một hồn hai phách bị bắt lại không thể rời khỏi thân, nghẹn ở cổ họng, cực kỳ đau đớn đối với người đã chết, nếu mạnh mẽ phơi nắng hoặc đốt cháy thì cũng tổn hại âm đức.
Sau lại có vị thiên sư phong thuỷ đi đến Mân Nam, phát hiện tập tục táng hai lần này liền nghĩ ra cách xử lý thi thể đào lên từ đất dưỡng thi theo "cát táng".
Lục Tu Giác vừa đi vừa giải thích cho Mao Cửu, Mao Cửu cẩn thận lắng nghe.
Hai người thật ra không sợ hãi, thân ở trong địa bàn của địch mà vẫn có tâm tình phổ cập tri thức.
Khi bọn họ sải bước lên bậc thang, bước đến trước cửa, cửa tự động mở ra. Hai người dừng một chút, sau đó làm như không có gì đi vào.
Vừa mới vào, cửa kêu "kẽo kẹt" hai tiếng rồi đóng lại.
Trong phòng tối đen, cửa sổ cũng bị dán một lớp giấy đen dày, ánh sáng không thể chiếu vào được.
Mao Cửu và Lục Tu Giác đồng thời mở đèn pin trên điện thoại, đồng loạt sửng sốt nhìn nhau cười.
Lục Tu Giác đề nghị: "Dùng của tôi đi, đừng lãng phí pin."
Mao Cửu lắc đầu, thoáng nhìn hai cái cầu thang trước mặt, nhanh miệng nói: "Chúng ta chia ra đi."
Nói xong cậu lập tức muốn tát mình một cái, nhanh miệng vậy chi? Chia ra hai bên thì hai người phải tách ra, tách ra thì làm sao mà bồi đắp tình cảm được nữa?
Lục Tu Giác bỗng thấy căm thù người thiết kế ra căn nhà này đến tận xương, tự nhiên lại thiết kế ra hai cái cầu thang làm gì? Không biết tiết kiệm không gian hả?
"Cùng đi đi. Chúng ta không biết thực lực đối phương thế nào, nếu tách ra thì không chừng sẽ trúng phải gian kế của đối phương."
Mao Cửu nhanh chóng gật đầu: "Anh nói đúng, vậy thì cùng đi."
Lục Tu Giác: "..."
Mao Cửu đáp ứng quá nhanh, hắn còn chưa kịp nói hết kịch bản trong bụng ra, ngay cả loại cớ như "nguy hiểm, cần phải bảo vệ" này cũng chuẩn bị để lấy ra dùng rồi.
Lầu một trống rỗng, không có gì cả. Lầu hai có phòng ngủ, phòng bếp, nhà ăn, phòng vệ sinh và phòng khách. Về thiết kế thì lầu hai theo phong cách cổ điển phương Tây, trên hành lang có một con gấu bông bị rách bụng, bông rơi đầy đất và một đám đồ chơi khác.
Tròng mắt giả của đồ chơi nhìn chằm chằm hướng cầu thang, giống như đang nhìn vào người xâm nhập, quỷ dị mà đáng sợ.
Mao Cửu dán mắt vào đám đồ chơi này một lúc lâu, đột nhiên nói: "Lục ca, anh nói xem bọn chúng sống hay chết?"
Lục Tu Giác rũ mắt, quét qua đám đồ chơi trên đất, nói: "Đồ chơi không có sinh mệnh, trừ khi bị tà linh xâm lấn."
Mao Cửu duỗi eo: "Cũng đúng. Huống hồ mấy tà linh có thể xâm lấn vào đồ chơi gần đây không lợi hại bao nhiêu. Đúng rồi, tại sao lầu một lại trống không?"
"Ai lại muốn ở ngay trên mộ chứ?"
Mao Cửu cúi đầu theo phản xạ, nhìn dưới lầu. Lục Tu Giác đi tới chiếu đèn trên điện thoại xuống, bên dưới trống rỗng, chỉ có cái nền xi măng cực kỳ đơn sơ, nhìn qua đúng là giống như một cái nắp mộ thật lớn.
Lục Tu Giác nói: "Phía dưới xi măng hẳn đều là đất đen, bên trong chôn mấy cái thi thể không hủ hoá."
Cho nên toàn bộ lầu một thật ra là nơi để dưỡng thi.
Mao Cửu nhíu mày, khó trách âm khí ở lầu một còn dày đặc hơn ở đình viện. Quỷ khí bên trong cũng nồng đậm đến nỗi khiến người ta hít thở không thông. Cậu còn tưởng đó là vì nơi này là đất dưỡng thi, đất đen bên dưới khiến cậu sinh ra cảm giác không thoải mái như vậy.
Lục Tu Giác giải thích xong cậu cũng hiểu rồi.
Mao Cửu nhìn chằm chằm nền xi măng bên dưới, tựa như có thể nhìn thấy một con cương thi hung mãnh giãy giụa bò lên từ dưới nền đất: "Chúng ta có cần xuống dưới xem thử không?"
Lục Tu Giác ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng cuối hành lang, nói: "Chúng ta vào đó nhìn thử đã."
Mao Cửu nhìn theo tầm mắt của Lục Tu Giác, thấy một cái cửa phòng đóng rất chặt. Cậu không nhận thấy được quỷ khí gì cả --- không, phải nói là biệt thự này dày đặc âm khí và quỷ khí, vốn không thể phân biệt được nơi nào có quỷ khí nặng nhất.
Nhưng cậu nhớ rõ Lục Tu Giác có thể thấy được quỷ, có lẽ hắn nhìn thấy bên trong đó có gì đó.
Vì thế hai người đi về phía cánh cửa kia, lúc đi ngang qua một đống đồ chơi, một đám búp bê đột nhiên quay đầu, toàn bộ đều hướng cặp mắt tối đen không có ánh sáng nhìn theo bóng lưng của hai người.
Mao Cửu bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện với đám ánh mắt đó, chậm rãi nở nụ cười. Cậu giơ ngón tay giữa (đúng dị, là ngón giữa) đặt bên môi, ý bảo chúng nó yên lặng, đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó tay trái bắn ra một lá hoả phù, dán lên con gấu bông đang muốn tấn công hai người, trong nháy mắt lửa bốc lên thiêu chết cả con gấu lẫn tà linh đang bám vào nó.
Động tác này làm đám búp bê còn lại sợ hãi, không cái nào dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mao Cửu vừa lòng quay đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Lục Tu Giác bỗng thấy tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng.
Thừa dịp hai người không chú ý, một con thỏ bông chạy ra từ trong đám đồ chơi, tròng mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, xoay người chạy ngược lên lầu ba.
Cánh cửa cuối hành lang trang trí thật hoa lệ, giống như cánh cửa nhà quý tộc phương Tây. Hoa văn trên cửa khắc Siren trong thần thoại và Mỹ Nhân Ngư trong truyện cổ tích*.
Lục Tu Giác bình luận: "Đều cùng một loài."
Mao Cửu nói: "Nhưng mức độ nguy hiểm không giống nhau. Một loại thiện lương đến nỗi có thể biến thành bọt biển vì người yêu, loại kia là sinh vật khủng bố dụ người thường chết chìm rồi ăn luôn."
"Tôi nghĩ thứ bên trong hẳn là loại thứ hai."
Mao Cửu nói: "Cũng có thể là cả hai đều không phải, ý tôi là chủng tộc."
Lục Tu Giác đá cửa, trước sau như một, đơn giản, thô bạo, không dính bụi trần.
Mao Cửu đã sớm quen.
Hai người đi vào, quan sát căn phòng. Phong cách hệt như cánh cửa, trang trí bên trong giống hệt như phòng công chúa ở cung điện phương Tây. Hoa mỹ, tráng lệ, bích hoạ màu sắc rực rỡ, lò sưởi ở góc tường đang lép bép cháy, và một cái... giường công chúa.
Trên giường công chúa có một người đang nằm, Mao Cửu bước lên trước định kéo mở màn giường, Lục Tu Giác cầm cổ tay của cậu kéo về phía sau: "Để tôi."
Mao Cửu không đồng ý: "Bên trong không biết là thứ gì, có lẽ không phải người. Anh cũng sẽ không đối phó mấy thứ kia, để tôi đi."
Lục Tu Giác giữ chặt không cho Mao Cửu động đậy: "Cậu đánh không lại tôi. Cậu nghĩ cậu trốn kịp hả?"
Mao Cửu muốn phản bác, cái này không phải xem ai phản ứng nhanh, động tác nhanh hơn! Đây là xem ai có kinh nghiệm đối phó mấy thứ kia!
Lục Tu Giác không định cho Mao Cửu thời gian để phản bác, nhấc tay vén màn giường, chỉ thấy trên giường nhung có một cô bé khuôn mặt tinh xảo, là một người nước ngoài, tóc màu vàng kim, da trắng như sữa, đang mặc áo ngủ ngủ ngon lành.
Hai người trầm mặc, nhìn chằm chằm cô bé trên giường.
Lục Tu Giác hỏi: "Cậu thấy cô bé không?"
Mao Cửu: "Vô nghĩa."
Lục Tu Giác hỏi: "Là người hả?"
Mao Cửu: "Tôi không thấy quỷ khí trên người cô bé."
Lục Tu Giác: "Bọn họ còn bắt cóc con nít."
Mao Cửu cười lạnh: "Sau đó cung phụng cho ăn ngon, ngủ tốt?"
Lục Tu Giác im lặng, thật lâu sau: "Không thì sao? Cô bé này là con gái của người đứng sau tất cả những kế hoạch này? Hay nó mới là người đứng sau màn?"
Đều không phải.
Nếu cô bé này là người đứng sau màn, trực tiếp ngủ ở trước mặt hai người họ, hoặc là rất tự cao, hoặc là xem thường hai người bọn họ. Nhưng nhìn vào độ cẩn thận của mấy vụ án mạng trước thì người đứng sau màn cũng rất cẩn thận. Tuyệt đối sẽ không thể không phòng bị gì mà ngủ trước mặt kẻ địch thế này.
Nếu cô bé là con gái của người đứng sau màn, nhìn vào độ tinh xảo khi trang hoàng gian phòng này thì có thể thấy được người sau màn kia rất coi trọng cô bé. Nếu đã coi trọng thì làm sao lại để côi bé này một mình đối mặt với bọn họ?
Cho nên đều không đúng.
"Có lẽ... cô bé bị để lại để đối phó với chúng ta."
Chỉ còn lại khả năng này mà thôi.
Không phải quá kì lạ sao?
Một nơi dưỡng thi to như thế, một căn phòng công chúa hoa lệ, chỉ có duy nhất một đứa nhỏ. Quả giống như một con chim non đứng trong bụi gai, ai mà tin con chim non này yếu đuối?
Huống chi ngoài cửa là một đám đồ chơi bị tà linh xâm lấn nằm trên hành lang, nếu một "đứa nhỏ" chơi đám "đồ chơi" này thì có thể hoàn toàn hiểu được.
Bởi vậy, cô bé nằm ở trên giường này chính là một cái ký hiệu nguy hiểm. Ai biết có thể nào giây tiếp theo nó sẽ biến thành ác quỷ
toàn thân hư thối nhào tới hay không?
Cô bé trên giường giật mi, đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng lên trần nhà. Tròng mắt màu nâu xoay chuyển nhìn về phía Mao Cửu và Lục Tu Giác đứng ở mép giường, đột nhiên nở một nụ cười xinh đẹp, cực kỳ đáng yêu.
Mao Cửu nhìn thấy nụ cười này, theo bản năng sởn tóc gáy, hàn khí từ dưới chân nhảy lên. Bản năng dự cảm đến nguy hiểm khiến cậu túm Lục Tu Giác lui về phía sau, nhanh chóng chắn trước người hắn, bày ra tư thế phòng ngự và tấn công, nhìn chăm chú vào cô bé trên giường.
Cô bé nở nụ cười, "thiên chân vô tà" hỏi: "Hai người là đồ chơi mới mẹ tặng cho tôi sao?"
Cô bé cười khanh khách, vỗ tay bò dậy, quỳ gối trên giường nhìn lên hai người, hưng phấn hỏi: "Hai người chơi với tôi, chơi với tôi đi."
Lục Tu Giác tránh thoát bàn tay Mao Cửu đang túm hắn, lần mò tìm bàn tay của Mao Cửu rồi nắm chặt. Hắn vượt lên trước một bước, sóng vai cùng Mao Cửu trả lời cô bé: "Nhóc là ai?"
"Mẹ nói tôi tên là Tuyền Khách."
Lục Tu Giác nhíu mày.
Chân mày Mao Cửu đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt dời xuống nửa người dưới của cô bé, hai cái đùi. Khuôn mặt không biểu cảm khẽ nhếch khoé môi, nhỏ giọng giải thích bên môi Lục Tu Giác: "Giao nhân, cũng gọi là Tuyền Khách."
Lục Tu Giác theo phản xạ nhìn về phía nửa người dưới của cô bé kia, cũng nhìn thấy hai cái đùi. Hắn không cảm xúc hỏi: "Mẹ nhóc là ai?"
Cô bé nghiêng đầu: "Mẹ là mẹ thôi. Rốt cuộc thì hai người có chơi với tôi không??!!"
Giọng nói đột nhiên trở nên sắc nhọn rồi bị mở rộng vô số lần chợt vang vọng khắp căn phòng. Chất giọng chói tai này giống như một cái chậu thiếc bị đồ vật sắc nhọn cào lên, bá đạo chui vào tai, giống như bị trăm ngàn cái kim châm hung hăng đâm vào đầu vậy.
Mao Cửu bất ngờ không kịp phòng ngừa, bị chấn chảy máu mũi.
Lục Tu Giác thấy vậy, đồng tử co lại, ngón trỏ điểm lên ngũ quan lục khiếu của Mao Cửu, nháy mắt cách ly toàn bộ tiếng động xung quanh. Hắn lấy khăn tay lau máu mũi cho Mao Cửu, sau đó bỗng nhiên nhìn cô bé đang ngồi trên giường vừa vỗ tay vừa cười vui vẻ, ánh mắt hung tàn, đáng sợ khiến cô bé co rúm lại trên giường.
Mao Cửu: "Đậu, lại là loại công kích vật lý sóng âm này."
Một tay cậu nhận khăn tay lau máu mũi, một tay ấn lỗ tai, khó chịu xoa xoa... Ưm, từ từ, lỗ tai bên kia cũng khó chịu.
Tay Lục Tu Giác ấn lên tai Mao Cửu, nhỏ giọng hỏi: "Còn khó chịu à?"
Trên lỗ tai truyền đến hơi ấm không thuộc về mình khiến Mao Cửu mở to mắt, ngước nhìn về phía Lục Tu Giác đang đầy mặt lo lắng, cười nói: "Không sao, đã đỡ hơn rồi."
Lục Tu Giác phản ứng nhanh, mũi vừa mới chảy máu thì hắn đã dời đi lục khiếu rồi. Sau đó cũng không cần phải chịu công kích của loại sóng âm này nữa.
Mao Cửu nhìn cô bé đang ngồi trên giường nhìn như nhu nhược đáng thương, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên không phải nhân loại."
Cô bé nức nở, tiếng hét sắc nhọn biến thành tiếng khóc thút thít. Nếu không phải Mao Cửu thiếu chút nữa bị cô bé này hại cho ngũ quan lục khiếu bị đổ máu thì sợ là cũng tưởng mình khi dễ người ta tới nỗi khóc luôn.
Huống chi, khoác một lớp da trẻ con, quỷ mới biết bên dưới làn da đó là loại quái vật gì.
Mao Cửu lắc đầu nhìn Lục Tu Giác, nói: "Cô bé muốn chơi thì tôi cũng muốn xem thử nó muốn chơi thế nào."
Sau đó cậu hỏi cô bé: "Nhóc muốn chơi thế nào?"
Cô bé kia vội ngừng khóc, lộ ra một nụ cười cực kỳ khoa trương: "Hai người chơi với tôi."
Cô bé nghiêng đầu, cong một góc 90 độ, má dán lên bả vai, nói chung, người không thể nào làm ra loại động tác thế này được, trừ phi cổ bị chặt đứt.
Mao Cửu nhìn cổ của cô bé --- không có xương.
"Chúng ta chơi... hứa nguyện."
"Hứa nguyện?"
Ý cười trên khoé môi cô bé kéo càng lớn hơn, tiếng nói hoạt bát, vô tư không biết tại sao lại trở nên cực kỳ trống rỗng, máy móc, không tự nhiên.
Mao Cửu không biết đó là bởi vì thất khiếu của hắn bị dời đi một chút, cho nên nghe ra được giọng vốn có của cô bé. Thanh âm vốn có của cô bé này tràn ngập dụ hoặc, bất tri bất giác dụ dỗ người nghe thấy nó, dẫn vào vực sâu.
"Anh trai biết công chúa người cá không? Công chúa người cá thích hoàng tử, trong lòng có dục vọng. Cô ấy giao dịch với mụ phù thuỷ dưới đáy biển, đổi mái tóc mỹ lệ và giọng hát mê hoặc của mình để lấy một đôi chân. Anh trai, anh có dục vọng gì hay không? Em có thể giúp anh thực hiện mà, chỉ cần anh dùng một thứ của mình để trao đổi với em..."
Mao Cửu nhìn cô bé ngồi trên giường, ánh mắt lạnh nhạt, cậu trầm giọng nói: "Làm sao anh tin em được? Biết đâu em gạt anh thì sao?"
Cô bé kia tiếp tục dụ dỗ: "Em có thể làm được, chỉ cần anh có thứ đủ trân quý."
Mao Cửu cười lạnh: "Dựa vào đâu mà muốn anh tin em? Lục ca, chúng ta đi."
Sau đó làm bộ kéo Lục Tu Giác đi.
Cô bé lộ ra vẻ nôn nóng, nói: "Em có thể cho anh xem những giao dịch thành công trước kia."
Mao Cửu xoay người: "Ở đâu?"
Cô bé mừng như điên, hai mắt nhìn chằm chằm Mao Cửu lộ ra vẻ tham lam, gấp không chờ nổi muốn nếm thử mùi vị của thịt Mao Cửu, nhưng không được, phải kiềm chế.
Lục Tu Giác lạnh mặt nhìn nó, ở trong mắt hắn nó đã trở thành vật chết, tuyệt đối không thể tha thứ. Nhưng cô bé kia không hề hay biết, bây giờ trong mắt cô bé đều là Mao Cửu, thể chất cực dương như thế với quỷ mị mà nói thì là khắc tinh, nhưng với cô bé mà nói thì là vật đại bổ.
Cô bé không chú ý đến Lục Tu Giác, có lẽ là bởi vì hắn quá không có cảm giác tồn tại, cũng có lẽ là bởi vì Mao Cửu quá mức hấp dẫn tâm trí của nó.
Vốn dĩ cô bé nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi, không nhanh không chậm, nhưng khi Mao Cửu bị chảy máu mũi, nó ngửi được mùi thơm của máu, con sâu đói và sâu tham lam đều bị câu ra, vì thế cô bé trở nên nóng nảy.
Cho nên, quả nhiên là tà vật có chỉ số thông minh thấp, không thể tự khống chế, không đáng sợ.
Lục Tu Giác rũ mắt, yên lặng mặc kệ Mao Cửu.
Cô bé kia chỉ vào trước góc tường: "Ở đó, kéo vải bố ra."
Mao Cửu nhìn qua, ở góc tường có một cái ngăn tủ lớn, rộng khoảng hai mét, cao khoảng ba mét, phủ một tấm vải màu trắng. Lục Tu Giác giữ Mao Cửu lại, bước tới không chê dơ kéo tấm vải ra, trong nháy mắt đó, Mao Cửu kinh ngạc. Cậu tưởng rằng Lục Tu Giác đã khắc phục được chứng khiết phích... ờ, chắc không. Ngay lúc tấm vải bị mở lên, hơi thở thô bạo và nét mặt chán ghét của Lục Tu Giác đều bị tràn ra ngoài.
Mao Cửu nhịn cười, dời ánh mắt khỏi Lục Tu Giác nhìn về phía ngăn tủ. Vừa liếc nhìn liền lộ ra thần sắc vừa chán ghét vừa ghét bỏ, chỉ thấy phía trên mấy ngăn tủ đặt mấy trăm cái bình thuỷ tinh, bên trong mỗi bình nhét đủ các loại đồ vật.
Tuy rằng mỗi thứ đều không giống nhau nhưng đều là tiêu bản của con người. Có cái đựng đầy tròng mắt, ít nhất có hơn trăm viên, máu tươi chảy ra từ đó dâng lên hơn nửa cái bình.
Có cái đựng vụn của chân tay đã bị chặt ra, có cái đựng đầy tóc... còn dính với cả một mảng da đầu, có rất nhiều tim người, cả một cái bình thuỷ tinh cao khoảng một cánh tay, tim người có lớn có nhỏ đều bị đựng đầy hơn nửa bình. Còn có hai cái bình thuỷ tinh vậy mà đựng đầy mỡ màu vàng, màu trắng, màu trắng gạo.
Toàn bộ ngăn tủ phỏng chừng có hơn trăm cái mạng người.
Cô bé kia cười hì hì, nó còn tưởng Mao Cửu chỉ nhìn lướt qua mặt ngoài, không nhìn thấy cả ngăn tủ đều bị xếp đầy tiêu bản, cũng không nhìn thấy cả một bình thuỷ tinh bị nhét đầy mắt. Vì thế nó yên tâm chi vào ngăn tủ chứa bình thuỷ tinh đựng tóc và da đầu để lừa gạt Mao Cửu: "Bọn họ muốn có được người mình yêu, cho nên dùng tóc giao dịch với em. Trong đó có một người muốn thông qua điểm của kỳ thi để hấp dẫn ánh mắt của người cô ấy thích, chỉ đáng tiếc..."
Cô bé nhỏ giọng thầm phẫn hận, nhưng Mao Cửu lại nghe được, cậu nghe được nó nói "Thực Phát Trùng đã chết, da đầu thiếu mất một tấm".
Mao Cửu thần sắc quái dị, cậu nghĩ tới cô bé mình gặp được trên quốc lộ, đầu bị hạ quỷ cổ. Cô bé kia nói mình giao dịch với Tảo bà bà, mà Tảo bà bà kia rất có thể là Hắc Vu.
Cô bé trước mắt này có quan hệ gì với Tảo bà bà? Tảo bà bà đóng vai trò gì trong chuyện Hoàng Phẩm Nghi, tập đoàn Hải Dược và mấy vụ án hiếu thuận giết người kia? Hắc Vu lại dính dáng đến những việc này? Hay là nói, toàn bộ âm mưu lúc trước bọn họ phân tích ra đều là Hắc Vu làm ra?
Mao Cửu liếc nhìn Lục Tu Giác, giao lưu tin tức xong lại tiếp tục nghe cô bé kia nói chuyện, bọn họ muốn biết Tảo bà bà này còn làm giao dịch gì với những ai nữa.
Nếu nói vụ quỷ cổ Thực Phát Trùng lúc trước làm cậu nhớ kỹ cái người Tảo bà bà này thì cái Tảo bà bà này có lẽ càng liên quan đến nhiều vụ án khác nữa, đã vậy thì cậu không thể không tự hỏi còn có bao nhiêu người giao dịch với Tảo bà bà, hoặc bị hại chết, hoặc trở thành nanh vuốt của Tảo bà bà giúp ả ta hại người.
"Đó là mỡ, có người dùng nó để được dáng người thon thả mỹ lệ."
Mao Cửu đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, cậu là đàn ông, cũng không có béo. Phản xạ đầu tiên không phải hưng phấn mà là hoảng sợ. Không muốn giảm cân thì có thể làm cho mỡ biến mất, vậy thì người sau khi mất hết mỡ trên còn có thể sống sót ư?
Cho nên nói, nếu người không có dục vọng hoặc đã có đề phòng thì có thể phát hiện ra được bẫy rập bên trong đó, mà Lâm Tiểu Vi và Từ Tư Tư lại không hề phát giác được một chút không đúng nào.
Cô bé càng nói càng hưng phấn, vui vẻ rồi lỡ miệng: "Trái tim, là có người dùng trái tim người hắn yêu nhất để đổi lấy vẻ ngoài, gia thế và tài hoa. Ha ha, người mà hắn có thể lấy đi trái tim thì không phải người hắn yêu nhất, cho nên hắn không ngừng, không ngừng giết người, lấy đi trái tim của phụ nữ. Bộ sưu tập của em cứ vậy nhiều lên, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều... thật là vui."
Trong đầu Mao Cửu chợt loé, trái tim. Cô gái cosplay thỏ và nữ quản lý bị moi tim của Ngọc Mỹ Dung.
"Hoàng Phẩm Nghi đổi cái gì? Cô ta dùng cái gì đổi?"