Sau khi Tảo bà bà chạy trốn, hai người lại đi lên lầu ba kiểm tra thì có thể xác định Tảo bà bà chính là Hắc Vu. Lầu ba rõ ràng là nơi ở của Tảo bà bà, bên trong còn thờ một cái tượng tà thần.
Lầu hai có lẽ là nơi nuôi Hải Quỷ, còn lầu một là nơi dưỡng thi. Phân chia rất rõ ràng, hai người nhìn thấy hai cái thùng ở lầu ba, bên trong là mảnh vụn của thi thể.
Lúc đó, Hoàng Phẩm Nghi nhìn thấy bọn họ, hoảng sợ muốn xoay người chạy trốn, Mao Cửu đá món đồ chơi cạnh chân đập vào lưng Hoàng Phẩm Nghi. Cô ta bị chúi về phía trước, ngã xuống từ cửa sổ.
Độ cao ba tầng lầu, Mao Cửu vội vàng đi tới nhìn xuống, vậy mà lại nhìn thấy Hoàng Phẩm Nghi giãy giụa đứng dậy, chân bị què còn muốn chạy trốn, chạy rất nhanh nữa chứ!
Mao Cửu nhìn chiếc xe đã lái đi xa của Hoàng Phẩm Nghi, nói: "Để Tiền đội truy nã cô ta đi."
Lục Tu Giác không đáp.
Mao Cửu quay đầu lại thấy Lục Tu Giác âm trầm nhìn mình, cậu sửng sốt, hỏi: "Sao vậy?"
Lục Tu Giác đã nhịn đến cùng cực, cắn răng nói từng chữ: "Chúng ta đi thuê phòng!"
Sau khi Mao Cửu nghe xong trong lòng thấy có chút tiếc nuối, bởi vì mục đích Lục Tu Giác nói điều này không phải vì muốn chơi cái kia cái kia với cậu, mà là muốn rửa chân.
Mao Cửu do dự nói: "Chúng ta chờ Tiền đội tới đi... Em gọi cho Tiền đội ngay đây."
Lục Tu Giác: "Gọi xong thì đi."
Mao Cửu từ chối: "Không được, nếu Tảo bà bà quay lại muốn phá huỷ chỗ này thì làm sao?"
"Không đâu."
"Sao anh chắc chắn vậy?"
"Nơi này là chỗ dưỡng thi tốt nhất, ả sẽ không nỡ phá huỷ nó."
"Vậy thì anh sai rồi." Mao Cửu vừa chờ Lão Tiền nhận điện thoại vừa nói: "Nơi dưỡng thi đã bại lộ thì cho dù không nỡ ả cũng nhất định phải huỷ, bởi vì sẽ bại lộ rất nhiều tin tức. Một khi chúng ta rời khỏi thì chỗ này nhất định sẽ lập tức bị huỷ --- Hắc Vu rất cẩn thận. Chúng ta càng hiểu bọn chúng, tìm được càng nhiều manh mối thì có thể có nhiều dữ liệu để đoán được kế hoạch tiếp theo."
Dù Lục Tu Giác rất khó chịu, rất tức giận cũng không thể không thừa nhận băn khoăn của Mao Cửu là đúng, bởi vậy hắn không thể không nhịn lại, cùng cậu chờ Lão Tiền tới.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, Mao Cửu nói tỉ mỉ địa điểm xong mới nói thêm một câu với Lão Tiền: "Tới đây đào thi thể."
Lão Tiền: "..." Gần đây tim rất mệt, nhìn thi thể nhiều thật sự sẽ hình thành tâm lý chán ghét đó.
Hai người đi vòng quanh cả toà biệt thự một vòng, thu hoạch được không ít thứ, bọn họ có thể đại khái xác định được mục đích của Tảo bà bà là gì, có bao nhiêu người giao dịch với ả ta, vân vân.
Nhưng mà Lục Tu Giác có mấy chỗ không hiểu lắm, hắn không biết nhiều về quỷ ở mấy vùng duyên hải, chuyên ngành khác nhau, hơn nữa còn ít gặp phải quỷ quái, cho nên hắn đành hỏi: "Tại sao Tảo bà bà lại nuôi dưỡng Hải Quỷ?"
Căn cứ theo suy đoán của bọn họ, Tảo bà bà giao dịch với người thường --- cũng chính là trò chơi hứa nguyện. Ả mở một cái phòng bói toán, giả như mình là người bói toán, dụ dỗ rất nhiều người, độ tuổi nào cũng có. Cơ bản là tập trung ở ba độ tuổi học sinh, trung niên và người già, bởi vì học sinh và người già rất dễ bị lừa, còn trung niên phần lớn là người cuộc sống không như ý, càng dễ trao đổi tất cả vì dục vọng của mình.
Hành tung của Tảo bà bà luôn bất định, nhưng tên của ả nhất định lưu truyền rất rộng trong quần thể, không khác mấy với việc cô bé trúng cổ Thực Phát Quỷ đã nói, giống như bán hàng đa cấp vậy, có vài người muốn tìm ả lại tìm không thấy.
Cách tiếp cận rất cao minh --- trang bức.
Mục đích của Tảo bà bà có hai cái, một là nuôi Hải Quỷ.
Lợi dụng sự tham lam của con người khiến cho bọn họ tự mình đưa thi thể mới mẻ tới để cung cấp thức ăn và đồ chơi cho Hải Quỷ, nếu Hải Quỷ không thích thì có thể để lại luyện thành Hành Thi.
Thứ hai là giống như bọn họ đã từng phân tích, gây chuyện ở đế đô nhằm che giấu mục đích chân chính.
Nguyên nhân chính là hai cái mục đích này cho nên Lục Tu Giác mới cảm thấy kỳ lạ với mục đích thứ nhất, bởi vì quỷ cổ của Tảo bà bà rất lợi hại. Ả chỉ lợi dụng thanh âm mê hoặc lòng người của Hải Quỷ khiến cho bọn họ đồng ý giao dịch, hơn nữa còn chấp mê bất ngộ, không thể thanh tỉnh.
Nhưng chân chính thực hiện tâm nguyện của bọn họ lại là quỷ cổ của Tảo bà bà, dựa theo thủ đoạn "quảng cáo" của Tảo bà bà, cho dù bọn họ đến một lúc nào đó sẽ tỉnh lại nhưng mục đích của ả cũng đã đạt được rồi.
Tuy rằng bản lĩnh mê hoặc lòng người của Hải Quỷ rất mạnh, có thể khiến cho người thường gần như không thể tỉnh táo lại, nhưng nếu chỉ bởi vì tác dụng như thế mà Tảo bà bà lại đưa thi thể vốn có thể luyện thành Hành Thi cho Hải Quỷ tuỳ ý chơi đùa, không khỏi quá mức coi trọng Hải Quỷ.
Chẳng lẽ còn thật sự xem Hải Quỷ như con gái để nuôi hả?
Mao Cửu tỏ vẻ hoảng sợ với cái phỏng đoán này của Lục Tu Giác: "Ai lại có thể nuôi dưỡng ác quỷ, tà linh ghê tởm này như con gái?"
Lục Tu Giác nói: "Ví dụ như rất nhiều người muốn phát tài đều nuôi tiểu quỷ như con của chính mình."
Mao Cửu nói: "Em nói là thiên sư. Cho dù là Hắc Vu thì ả vẫn sử dụng thuật pháp Hắc Vu như thiên sư đồng tông, những người như chúng ta đều hiểu rõ rằng tà linh và ác quỷ không hề hiểu được tính người, giảo hoạt, tàn nhẫn, dù có sinh ra tình thân với con chó, con mèo cũng sẽ tuyệt đối không thể có tình thân đối với mấy thứ này."
Lục Tu Giác nhớ tới Mao Cửu và Ha Ha, Hi Hi trong nhà rất thân thiết, nghiễm nhiên đã xem chúng như bạn, vì thế hắn rất tán đồng lời của Mao Cửu.
"Tảo bà bà nuôi Hải Quỷ là vì thịt của nó có thể làm chậm quá trình lão hoá, bảo trì thanh xuân, có thể cho bọn họ trường thọ."
Lục Tu Giác kinh ngạc, không thể không nói thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có.
Cái loại tà linh như Hải Quỷ này vậy mà có thể làm chậm lão hoá!
"Điều kiện đầu tiên để hoá thành Hải Quỷ là ăn sống một con giao nhân, giao nhân từ xưa đã trường sinh, thịt của bọn họ có thể khiến cho con người bảo trì thanh xuân --- cần phải là thịt mới, mỗi này không ngừng cung cấp thì đúng là có thể hoàn toàn trường sinh."
Cái này thì Lục Tu Giác biết, giao nhân từ xưa đến nay cả người đều là bảo vật, lệ rơi thành trân châu, tướng mạo mỹ lệ, dầu trích từ giao nhân có thể đốt lửa ngàn năm không tắt.
Về việc thịt của bọn họ có thể làm con người trường sinh bất lão là bí mật mà giới thiên sư che giấu chặt chẽ, đến nay cũng không có sách vở nào ghi chép lại chuyện này, cho dù là giới thiên sư thì cũng chỉ có một số người biết được.
Bởi vì bí mật này đã từng không phải là bí mật, là chuyện mà cả thiên hạ đều biết. Nhân loại tham lam, càng muốn trường sinh bất lão, thế nên giao tộc gần như bị diệt sạch.
Cuối cùng giao tộc nhờ đến giới thiên sư xin giúp đỡ, thiên sư bọn họ ra tay dùng bí pháp trấn áp chuyện này, từ đó cả tộc giao nhân rút khỏi nhân gian, sống một mình trong "Hải thị thận lâu*".
*Hải thị thận lâu (海市蜃楼): toà lâu đài trên biển, ý chỉ những thứ ảo ảnh, hão huyền, trong này thì có lẽ ý nói giao nhân trở thành một huyền thoại, cũng nói giao nhân lui về sống ở thành thị dưới biển của mình.
Thiên sư đóng cửa vĩnh viễn thông đạo đến "Hải thị thận lâu", giao nhân không thể ra ngoài, nhân loại cũng không thể vào trong. Nhưng phòng ngừa "Hải thị thận lâu" sụp đổ cho nên thật ra có một cái thông đạo có thể nối liền nhân gian và "Hải thị thận lâu".
Có lẽ giao nhân bị Hải Quỷ cắn nuốt là lợi dụng cái thông đạo đó để rời khỏi "Hải thị thận lâu".
Bây giờ giao nhân ở "Hải thị thận lâu" được gọi là giao nhân di* tộc, không thường lui tới nhân gian nhưng lại rất hoan nghênh thiên sư.
*Di (遗): bỏ lại, còn sót lại.
Năm đó giao tộc gặp phải tai hoạ ngập đầu, giới thiên sư không đành lòng nhìn bọn họ bị diệt tộc đành đối địch với cả thiên hạ, bảo vệ giao nhân rời khỏi thế gian. Sau đó thiên sư lọt vào sự xua đuổi của người trong thiên hạ, từ huy hoàng nhận được người khác kính ngưỡng trở thành lánh vào núi sâu rừng già không dám ra ngoài.
Trong lịch sử về thiên sư có một đoạn trống, mãi đến khi mấy trăm năm sau, mọi người không hề nhìn thấy giao nhân, cũng không hề biết đến bí mật sau khi ăn thịt giao nhân có thể trường sinh bất lão thì thiên sư mới quay trở lại dưới tầm mắt của mọi người, nhưng khi đó mọi người đều đã cho rằng thiên sư là một đám thần côn, lừa đảo.
Những người đã từng cảm thấy tứ phía truy sát giao nhân là hợp lý lúc viết lại lịch sử không dám để lại một chút dấu vết nào, rất sợ bị người đời sau truy cứu, ngay cả truyền thuyết chí quái cũng chỉ miêu tả đến dáng vẻ mỹ lệ khuynh thành của bọn họ, nhưng còn thiên sư thì bọn họ không hề sợ phí mực mắng chửi.
Lại bởi vì thiên sư chính thống biến mất, có rất nhiều thiên sư giả danh ra ngoài lừa gạt khiến thanh danh bại hoại.
Thật ra, thiên sư bảo vệ giao tộc, một là không đành lòng, hai là cũng muốn cứu lấy loài người. Dùng phương thức tàn nhẫn như thế để tàn sát một tộc đàn khác chỉ để thoả mãn tư dục của chính mình sẽ động đến oán khí trong trời đất, sớm hay muộn gì báo ứng cũng sẽ trút xuống trên đầu nhân loại.
Về đoạn lịch sử đó, giới thiên sư có một bộ phận người biết. Một nhóm người này cần phải trải qua được xác nhận tính chính trực, ghét ác như thù, dù sao thì trường sinh bất lão cũng là dụ hoặc rất lớn.
Lục Tu Giác gật đầu xác nhận, "Cho nên ả Hắc Vu kia bởi vì thịt của Hải Quỷ có thể bảo trì thanh xuân, trường sinh cho nên mới nuôi nó."
"Hải Quỷ không phải giao nhân, ăn thịt của nó không thể trường sinh bất lão nhưng thật sự có thể làm chậm lão hoá. Thảo Quỷ Bà lúc trước nhìn qua chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng thật ra đã đến tám, chín mươi tuổi rồi."
Lục Tu Giác nhướng mày, hỏi một vấn đề hơi không liên quan: "Bọn họ ăn... thịt sống à?"
Mao Cửu gật đầu, sau đó nhìn thấy Lục Tu Giác bày ra biểu cảm cực kỳ chán ghét.
"Bẩn!"
Mao Cửu cũng đồng ý, nói thật, Hải Quỷ nhìn như thế thì làm sao mà nuốt trôi được?
Nhưng mà đối với một số người, trường sinh bất lão và bảo trì thanh xuân càng quan trọng hơn, quan trọng đến nỗi bất cứ hành vi ghê tởm, vi phạm luân lý nào cũng không đáng để ý, dù cho là đánh mất tính người.
Nhưng mà...
Lục Tu Giác như suy tư gì đó: "Nếu bắt được Hải Quỷ thì đưa cho viện nghiên cứu khoa học, nghiên cứu nó thử, nói không chừng có thể trợ giúp phát triển khoa học kỹ thuật."
Ánh mắt Mao Cửu sáng lên: "Em cũng có ý này."
Lục Tu Giác nắm tay Mao Cửu, mười ngón giao nhau, "bẹp" một cái hôn lên mặt cậu, nói: "Cho nên chúng ta tâm hữu linh tê, trời sinh một đôi."
Ỏ? Sao tự nhiên lại nói lời âu yếm rồi?
Lúc trước rất hàm súc mà.
Mao Cửu rất kinh ngạc.
Lục Tu Giác đắc ý: "Bởi vì chúng ta đang yêu đương."
Lời biện hộ cho việc trong lúc yêu đương thì có thể nói chuyện âu yếm.
Ngay cả mấy lời âu yếm cũng không nói thì yêu đương cái gì?
Lúc Lục Tu Giác định theo đuổi Mao Cửu thì đã chuẩn bị hết những chuyện cần chú ý trước khi theo đuổi, những điều cần nhớ sau khi yêu đương cho đến sau khi kết hôn... mãi đến khi nhìn thấy một quyển kỹ xảo đặt tên cho con thì mới đột nhiên dừng lại.
Lúc Lão Tiền dẫn theo năm chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe xúc đất, một chiếc ủi đất tới để đào thi thể thì nhìn thấy Lục Tu Giác và Mao Cửu đang ngồi trên cửa sổ lầu ba để ngắm mặt trời mọc.
Lão Tiền trầm mặc một lát, sau đó ấn mạnh lên loa, gọi tỉnh hai người.
Mao Cửu ngáp một cái, duỗi người. Bám vào cửa sổ lầu ba linh hoạt nhảy xuống, Lục Tu Giác nhảy theo phía sau, hai người nhanh chóng vững vàng rơi xuống đất, đón Lão Tiền.
Lão Tiền lý trí nói: "Không phải muốn đào thi thể hả?"
Mao Cửu giật khoé miệng: "Đào thi thể chứ không phải phá nhà."
Lão Tiền yếu ớt, liếc mắt nhìn căn nhà phía sau cậu, vung tay: "Đào thi thể trước rồi phá nhà."
Mao Cửu: "Phá cũng được, sau khi phá xong thì thỉnh một phong thuỷ sư sửa lại một chút bố cục chỗ này."
Lão Tiền nghe thấy "phong thuỷ sư", mắt liếc nhìn sang Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác ngẩng đầu nhìn trời.
Mao Cửu dùng khuỷu tay chọc hắn, ra hiệu hắn nói chuyện.
Lục Tu Giác không tình nguyện nói: "Đào đất đen lên, phủ cát, dùng cát vàng khô ráo, dễ hút nhiệt lượng, rời rạc không cố định, không dễ tụ tập oán khí, thi khí, âm khí. Nhà này thì phá đi, trước khi phủ cát thì để đó phơi mấy ngày."
Lão Tiền ngơ ngác hỏi: "Không cần sửa bố cục à?"
Lục Tu Giác liếc nhìn ông một cái: "Đất dưỡng thi tên như ý nghĩa, âm khí nặng chân chính là dưới nền đất chứ không phải kiến trúc ở trên, hoàn cảnh và bố cục phong thuỷ... không phải không có ảnh hưởng nhưng không quan trọng lắm. Móc hết đất đen đã tụ tập âm khí, thi khí và oán khí âm hàn, phủ cát lên là đã sửa lại bố cục của nền đất rồi, sau đó huỷ
nhà ở bên trên để nắng mặt trời có thể chiếu thẳng xuống phơi nó, bố cục kiến trúc cũng được sửa lại."
Lão Tiền vội gật đầu không ngừng, nghe nhưng không hiểu.
Lục Tu Giác: "Làm theo là được rồi."
Sau đó lại nói các bước để nhặt cốt, nhưng Lão Tiền lại không nhớ nổi, ông có thể nhớ kỹ mặt của đào phạm giết người mười mấy năm nhưng lại không thể nào nhớ nổi mấy bước đơn giản này.
Lục Tu Giác im lặng trừng mắt nhìn Lão Tiền, cuối cùng đành vô lực nói lát nữa sẽ soạn tin nhắn gửi cho ông, để ông dựa theo từng bước trong đó để nhặt cốt, nếu không, đụng phải tà sát hắn không quản đâu.
Lão Tiền đồng ý, quay lưng vung tay nói lớn: "Khởi công!"
Giống như đốc thúc công nhân làm việc vậy.
Lục Tu Giác và Mao Cửu cùng rời đi, mới đi được vài bước, Mao Cửu đột nhiên quay đầu nhắc nhở Lão Tiền: "Tiền đội, tổng giám đốc tập đoàn Hải Dược Hoàng Phẩm Nghi giết không ít người, tra thử cô ta đi. Còn nữa, tốt nhất là làm cho tập đoàn Hải Dược dừng lại việc tiêu thụ thực phẩm chức năng, thu hết thực phẩm chức năng đã bán hoặc chưa bán trên thị trường."
Lão Tiền nhíu mày: "Được, lúc về sẽ trình đơn xin lên. Hai người về nhà à?"
Mao Cửu gật đầu.
Lão Tiền do dự một lát, nhíu mày, thần sắc hơi nghiêm trọng, nói: "Hai... Hai người tiết chế chút đi, đừng có làm ra mấy hình ảnh hạn chế trước mặt trẻ vị thành niên..."
Mao Cửu đen mặt, nhịn lại xúc động muốn đánh Lão Tiền, nhưng cậu lại nghe ra được ý khác từ lời nói của ông: "Tiểu Sơn về rồi à?"
Lão Tiền gật đầu: "Về nhà rồi."
Trong mắt Lục Tu Giác thoáng qua một chút thất vọng.
Lúc đi ra, Mao Cửu kề tai Lục Tu Giác, nói: "Chúng ta đi thuê phòng."
Mắt Lục Tu Giác hiện lên ý cười.
Cho dù mục đích đi thuê phòng vô cùng thuần khiết, nhưng mà không khí quanh những người yêu nhau lúc nào cũng ái muội.
Cuối cùng hai người dứt khoát đi vào một cái khách sạn có suối nước nóng, thoải mái tắm rửa. Chỉ đi tắm, rất thuần khiết, nhìn thấy thân thể nửa trần của đối phương thuần tuý chỉ có thưởng thức, dù sao thì cả hai đều mệt mỏi.
Thể xác và tinh thần đều bị dày vò, cho nên bây giờ hơi mệt.
Sau khi tắm xong thì đi spa một chút rồi trở về phòng, vừa ngã đầu liền ngủ mất. Mãi đến bốn giờ chiều mới chậm rãi tỉnh lại, Lục Tu Giác vừa ngủ dậy nhìn chằm chằm lên trần, đầu óc vẫn chưa kịp thanh tỉnh.
Một lát sau hắn mới nhúc nhích cánh tay, sau đó chạm đến một thân thể ấm áp.
Lục Tu Giác mỉm cười cúi đầu, đẩy mái tóc dài của Mao Cửu ra, chống người dậy nhìn cậu.
Yêu đương.
Trong đầu hắn vừa xuất hiện sự thật này, tâm tình lập tức trở nên vô cùng vui vẻ.
Lục Tu Giác vươn ngón trỏ đặt lên cái trán trắng nõn của Mao Cửu, trượt xuống mi tâm, sau đó lại lướt trên sóng mũi cao thẳng, đến môi thì... ngừng lại.
Môi Mao Cửu rất mềm, còn rất ngọt, hôn rồi sẽ không ngừng được.
Lục Tu Giác trước kia không thể nào hiểu nổi chuyện hôn môi, quá bẩn, hai người trao đổi nước miếng, vừa nghĩ tới là nổi da gà, hắn cảm thấy sau này dù mình có yêu ai thì cũng sẽ không hôn môi.
Cự tuyệt hôn hít.
Nhưng mà chứng khiết phích này dường như bị miễn dịch đối với Mao Cửu.
Mao Cửu nhúc nhích, Lục Tu Giác hoàn hồn, thu ngón trỏ đang đặt lên môi cậu lại, hắn cúi đầu thử liếm một cái, bỗng thấy hơi nghiện, vì vậy lại liếm tiếp, dần dần thâm nhập vào.
Dưới tình hình này mà còn ngủ tiếp là chết người, Mao Cửu tỉnh dậy, vòng tay qua cổ Lục Tu Giác nghênh đón nụ hôn này.
Hai người hôn xong, Mao Cửu nhỏ giọng cười không ngừng.
Lục Tu Giác vuốt mái tóc cậu, hỏi: "Cười gì đó?"
"Em nghĩ đến Công chúa ngủ trong rừng, anh hôn em tỉnh."
Lục Tu Giác trầm mê sờ tóc, không để ý, trả lời cậu: "Ừm... em là công chúa, anh là hoàng tử."
Đón lời không có thành ý gì hết.
Mao Cửu ngẩng đầu phản bác hắn: "Không phải, anh mới là công chúa." Mao Cửu cười: "Công chúa nhỏ của em."
Bàn tay đang sờ tóc của Lục Tu Giác dừng lại nhìn chằm chằm Mao Cửu, hắn xác định cậu không đùa. Hắn ý thức được chuyện này rất là quan trọng, vì thế đành ngồi thẳng người kéo Mao Cửu ngồi dậy, biểu cảm rất nghiêm túc, trịnh trọng giải thích: "Anh nhất định phải nói lại điều này, Mao Cửu, nếu chúng ta chính thức yêu nhau, sau này cũng sẽ kết hôn, cho nên chúng ta cần phải hiểu rõ về đối phương... Chuyện này không gấp, chúng ta có thời gian để tìm hiểu, nhưng nếu là hiểu lầm thì chúng ta cần phải giải thích rõ ràng!"
Mao Cửu mơ màng gật đầu, cậu cảm thấy Lục Tu Giác nói rất đúng, nhưng giọng điệu của hắn quá trịnh trọng làm cậu thấy hơi... hồi hộp.
Cậu chần chờ hỏi: "Chúng ta... có hiểu lầm à?"
Lục Tu Giác cực kỳ nghiêm túc, hắn nghe xong câu này ánh mắt lập tức chứa đầy uất ức và lên án: "Em vẫn luôn xem anh là công chúa! Anh nói em nghe, mấy thứ quần áo kỳ quái mà lần trước anh mặc là bởi vì mama anh muốn thế. Mama... khụ, mẹ anh, lúc anh ra đời sức khoẻ luôn không tốt, mẹ anh rất yêu thương anh. Sau đó bà ấy vẫn luôn muốn có một đứa con gái, cũng thích đi du lịch khắp nơi, cho nên toàn mua mấy loại quần áo kỳ quái này nhất quyết bắt anh mặc thử, anh mà không mặc thì bà ấy sẽ quậy, anh không còn cách nào nên mới đành mặc cho bà ấy vui, vậy nên đó không phải là sở thích của anh!"
Mao Cửu gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: "Mấy cái đó mặc thoải mái không?"
"Chất liệu không tệ."
Lục Tu Giác trừng mắt nhìn Mao Cửu, cực kỳ nghiêm túc lên án. Mao Cửu đang ngoan ngoãn ngồi đột nhiên rướn người hôn hai bên má Lục Tu Giác, dỗ dành: "Được rồi, em tin anh, đừng khóc."
Mặt Lục Tu Giác càng đen hơn.
Mao Cửu rõ ràng đang dỗ hắn như công chúa!
Hai người không thể cùng chung ý tưởng trong việc này!
Ài.
Lục Tu Giác rất lo lắng, hai người mới bắt đầu yêu nhau mà đã có mâu thuẫn rồi.
Gặp phải chuyện không thể nhất trí thì không được cãi nhau, cãi nhau sẽ nhanh chóng làm giảm bớt tình cảm giữa hai người, biện pháp tốt nhất là dùng thời gian để bình tĩnh lại.
Lục Tu Giác đứng dậy, không nói lời nào xuống giường, dự định đi vào phòng tắm, tắm một cái để bình tĩnh lại.
Mao Cửu sửng sốt, Lục Tu Giác giận hả?
Trong khoảnh khắc, trong lòng cậu hơi hoảng.
Mới vừa yêu đương cho nên không biết làm sao để ở chung, lỡ nói sai làm sao giờ?
Mao Cửu quay đầu lại, sau đó phát hiện bàn tay của Lục Tu Giác duỗi tới đặt lên đầu mình, trên trán nhận lấy một nụ hôn ấm áp, âm thanh cứng rắn không mấy vui vẻ của hắn truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Anh đi tắm."
Mao Cửu ngơ ngác nhìn Lục Tu Giác đi vào phòng tắm, cửa vừa đóng cậu liền cười, cười đến nổi đau cả bụng.
Cậu cảm thấy Lục Tu Giác thật sự quá đáng yêu! Đáng yêu đến nỗi muốn cạp một cái ăn luôn.
Vừa rồi Lục Tu Giác đúng là rất tức giận, rất không vui, Mao Cửu cảm thấy hắn sẽ trở nên cáu kỉnh ngay sau đó, nhưng mà hắn lại đi tắm để bình tĩnh vì không muốn cãi nhau với cậu. Hơn nữa, giận thì giận, trước khi đi còn quay lại an ủi cậu. (QAQ)
Đúng là... quá đáng yêu!
Mao Cửu cảm thấy Lục Tu Giác đúng là công chúa nhỏ, đáng yêu đến nỗi không cách nào từ chối được, vừa đối diện là cạn máu.
Cậu che miệng cười trộm, xoay người xuống giường cầm điện thoại đi ra ban công gọi đến một dãy số, một lúc lâu mới vang, vừa vang lên liền lập tức bắt máy.
Mao lão ở đầu bên kia vừa nhận điện thoại cũng không cho Mao Cửu một cơ hội để hỏi thăm, nhanh chóng cướp lời: "Tiểu Cửu, bên này sư phụ đang bận lắm, có người bị thương, ừm không sao, chỉ là một lão bảy, tám chục tuổi leo núi dẫm phải vỏ chuối bị trặc eo, cho nên bây giờ sư phụ tạm thời không thể quay về."
Mao Cửu: "... Sư phụ, không phải con muốn giục ngài về."
Mao lão vừa nghe liền yên tâm, lập tức có hứng muốn tán gẫu với đứa đồ đệ nhiều ngày không gặp này: "Có việc gì thì nói đi, sư phụ chống lưng cho con."
Mao Cửu: "Sư phụ, con có người yêu."
Mao lão: "..."
Mao Cửu: "Nhà ở đế đô, họ Lục, đồng đạo. Tính cách rất được, mặt đẹp, chân dài, dáng người cũng đẹp."
Mao lão: "Từ từ, quá nhanh, lượng tin tức hơi nhiều, để ta tiêu hoá chút."
Mao Cửu lẳng lặng chờ Mao lão hoà hoãn lại.
Chốc lát sau, giọng Mao lão vững vàng hơn, hỏi: "Từ bao giờ?"
"Sáng nay, khoảng hai, ba giờ gì đó."
Mao lão ôm tim, đột nhiên lớn tiếng chất vấn: "Sáng sớm hai, ba giờ làm gì mà không ngủ?"
"Bắt quỷ."
Mao lão miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, thuận tiện giáo dục Mao Cửu, không có chuyện gì thì đừng thức với đàn ông khác tới tận hai, ba giờ sáng. Đừng có vừa mới yêu nhau đã lên giường, ít nhiều gì cũng phải tìm hiểu một chút, tốt nhất là sau khi kết hôn mới làm.
Tốt nhất là nên bảo trì yêu đương, có thể không cho chạm thì không cho chạm, đương nhiên lâu lâu hôn chút thì được.
Đúng là dạy dỗ Mao Cửu như khuê nữ.
Mao Cửu chịu đựng không ngắt điện thoại, dù sao thì đây vừa là sư phụ vừa là cha, một tay nuôi lớn cậu.
Mao lão nói xong lại hỏi: "Đồng đạo à?"
Mao Cửu: "Ò."
"Môn phái nào? Tên gì?"
"Sư phụ, anh ấy là phong thuỷ sư, môn phái nào thì tạm thời không biết."
Mao lão bùng nổ: "Cái gì?!!"
Mao Cửu nhanh chóng tắt điện thoại, cậu đã có thể tưởng tượng đến bộ dáng tức giận trừng mắt thổi râu của Mao lão lúc này rồi.
Trên tuyết sơn, Mao lão tức giận đi tới đi lui, nhiều lần muốn bỏ gánh không làm quay về đánh gãy chân thằng nhóc dám câu dẫn đồ đệ nhà mình, kết quả là lần nào cũng bị cản lại.
Người đồng hành của ông, Quách Vân Đường nữ sĩ, thiên sư phong thuỷ của Cửu Tinh Phái, đang đứng lau mắt kính, kéo chỉnh tay áo lông vũ chờ Mao lão phát điên xong, bình tĩnh hỏi ông đã xảy ra chuyện gì.
Mao lão bực mình nói: "Đồ đệ có người yêu."
Đáy mắt Quách Vân Đường hiện lên ánh sáng: "Ồ? Chuyện tốt."
Mao lão đột nhiên nhớ tới mình và người phụ nữ khắc nghiệt trước mắt này có thù không đội trời chung, vậy mà ông còn nói chuyện với bà ta.
Đúng là nhục muốn chết!
Nhưng mà, Mao lão nghĩ một lúc lại đắc ý cười Quách Vân Đường: "Quách hắc nương, đồ đệ yêu dấu của bà bây giờ vẫn còn độc thân phải không? Há há, đồ nhi của tôi đã thoát kiếp độc thân rồi."
Quách Vân Đường nhếch môi, lạnh nhạt, "Ít nhất thì đồ nhi nhà tôi không thèm đồ nhi nhà ông."
***************
Chúc mừng truyện đứng vững trên top1 bxh Linh dị cả tuần nay, cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ để tui có động lực dịch truyện tiếp!!!
Tiếp theo là chúc mừng hai trẻ đã chính thức yêu đương, từ đây về sau bắn đường không biên giới~