Thu Ngạ Quỷ Cổ xong, Mao Cửu để Lưu Trường Nhuận cởi dây trói trên người Lâm Tiểu Vi, mà Lục Tu Giác thì sửa lại khớp xương và ngũ quan lục khiếu của Lâm Tiểu Vi về chỗ cũ.
"Không sao rồi. Trong khoảng thời gian này nhớ bồi bổ cho cô ấy, bệnh biến làm thân thể không thể gầy được thì vẫn nên đi bệnh viện khám, bây giờ y học phát đạt, vẫn luôn có cách trị liệu."
Mao Cửu vừa dọn dẹp vừa dặn dò mẹ Lâm và cha Lâm.
Mẹ Lâm và cha Lâm không ngừng gật đầu ghi nhớ, bọn họ thật sự bị chuyện lần này doạ sợ. Hai người đều là người thế hệ trước, tư tưởng hơi cổ hủ, họ cảm thấy phúc hậu mới đẹp, không theo kịp thẩm mỹ của người bây giờ.
Hai người không biết con gái mình vì mập mạp mà bị kỳ thị, không biết cô bé đã phải chịu nhiều đau đớn như thế, cho nên chưa bao giờ họ nghĩ đến việc phải trị chứng bệnh này của cô bé, không ngờ bởi vậy nên con gái họ mới vì muốn giảm béo mà giao dịch với người khác.
Bây giờ đã biết rồi thì đương nhiên sẽ nghĩ cách trị bệnh cho con gái.
Mao Cửu nói: "Yêu thích cái đẹp là thiên tính của con người, đừng trách móc cô bé."
Mẹ Lâm gật đầu cảm kích, bà tỏ vẻ nhất định sẽ hậu tạ cho Mao Cửu. Thật ra Mao Cửu không để ý chuyện này lắm, cậu vốn không quá xem trọng tiền tài, ăn mặc thường xuyên cần kiệm cũng chỉ vì Mao lão cố ý chuẩn bị sẵn tiền tiêu vặt cho cậu, ông nói phải học được đạo thuật ông yêu cầu thì mới đồng ý tăng tiền tiêu vặt.
Lúc ở trong thôn cậu muốn gì mà chẳng có? Có tiền thì có ích lợi gì đâu? Mao lão cũng chưa từng để cậu phải thiếu ăn thiếu mặc, cho nên trong quan niệm của Mao Cửu, tiền tài không phải là lớn nhất.
Nhưng mà bộ dạng như thế của cậu lọt vào trong mắt cha Lâm và mẹ Lâm lại trở thành phong phạm cao nhân, sâu xa khó lường.
Lục Tu Giác dời khớp xương về chỗ cũ cho Lâm Tiểu Vi xong rồi trở về bên người Mao Cửu, dựa vào vai cậu, nói: "Đi thôi."
Mao Cửu gật đầu, hai người cùng rời khỏi phòng bệnh.
Còn cha Lâm và mẹ Lâm, tuy rất cảm kích hai người nhưng giờ phút này họ muốn ở bên cạnh con gái mình nên đều cùng đi qua cẩn thận chăm sóc con gái vừa mới tỉnh lại.
Lưu Trường Nhuận thấy vậy vội vàng chạy theo hai người.
"Đại sư, xin dừng bước."
Mao Cửu dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Lưu Trường Nhuận do dự nói: "Đại sư, ngài nói ngài muốn giúp gia đình em bắt cái tượng gỗ kia... Ngài thấy... khi nào thì có thể đi được?"
Lúc Lưu Trường Nhuận nói ra lời này chính cậu cũng cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà nếu không nói thì cái tượng gỗ kia là một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ xuất hiện trở lại. Thứ quỷ quái đó xém chút nữa đã giết cha cậu, hơn nữa, nghe Lâm Tiểu Vi miêu tả thì thứ giết chết bạn của cô ấy, Từ Tư Tư cũng là cái tượng gỗ kỳ lạ đó.
Thứ đó xuất quỷ nhập thần lại vô cùng hung tà, chỉ nghe Từ Tư Tư bị ngũ mã phanh thây, rồi mổ bụng các kiểu đã làm cậu sởn tóc gáy, đúng là quá đáng sợ.
Vốn Mao Cửu đã đồng ý giúp bọn họ diệt trừ tượng gỗ đó nhưng bây giờ cậu thấy hai người bọn họ giống như đã quên, cho nên không tự chủ đuổi theo nhắc nhở hai người. Lưu Trường Nhuận cũng thấy mình quá ích kỷ, bọn họ không hề liên quan đến việc này, mà mình cũng không có tiền để thỉnh bọn họ.
Cách làm này của cậu cũng làm cậu cảm thấy hổ thẹn, nhưng nghĩ đến cha mẹ tuổi đã cao, vất vả mệt mỏi thì cậu lại đành dùng bất cứ giá nào, chẳng lẽ da mặt và hổ thẹn còn có thể đem đi so sánh với tánh mạng của cha mẹ sao?
Lưu Trường Nhuận cắn răng nói: "Em, em viết giấy nợ cho hai người, mấy năm nữa em có thể tốt nghiệp rồi, thành tích học tập của em rất tốt, sau khi tốt nghiệp nhất định có thể tìm được công việc, sau đó em có thể trả tiền cho hai người. Nếu muốn tính lãi thì cũng được ---"
Mao Cửu ngăn cậu nhóc lại, ôn hoà nói: "Bây giờ bọn anh sẽ đi xử lý chuyện này, cậu không cần sốt ruột, quay về chăm sóc cha mẹ mình đi."
Nghe vậy, trên mặt Lưu Trường Nhuận tràn ngập cảm kích, luôn miệng nói cám ơn.
Mao Cửu cười nhận lời cảm ơn của Lưu Trường Nhuận, sau đó nhìn theo cậu ta rời khỏi.
Lục Tu Giác đứng ở một bên vẫn luôn không nói lời nào, mãi đến khi Lưu Trường Nhuận hoàn toàn biến mất hắn mới nói ra cố kỵ trong lòng: "Thứ mà Lưu Trường Nhuận nói là cái gì? Nó sẽ chịu bỏ qua ba người Lưu gia sao?"
Nói vậy thì nguyên tắc hoạt động của tượng gỗ nên giống như mấy con thú nhồi bông bị tà linh xâm lấn, nhưng loại tà linh như thế không thể có lực lượng để giết người. Bọn họ đều thông qua mê hoặc lòng người, dụ dỗ và lừa gạt để đạt được mục đích giết người.
Mao Cửu nói: "Cho nên mới cần phải tới chỗ Hoàng Phẩm Nghi để hỏi rõ chuyện đã xảy ra, em luôn cảm thấy cô ta cất giấu bí mật nhiều nhất. Bất luận là chuyện cô ta giết người hay là chuyện thực phẩm chức năng. Nhưng mà băn khoăn của anh cũng không phải không có lý, tà linh kia sẽ không dễ dàng buông tha một nhà ba người Lưu gia, có lẽ đêm nay nó sẽ đến."
Vì thế hai người quyết định ở lại bệnh viện, trốn ở phòng bên cạnh.
Không biết vì sao, Mao Cửu cảm thấy thứ trong lời Lưu Trường Nhuận có trí tuệ, nếu bọn họ ở đó thì nó nhất định sẽ không xuất hiện.
Cảm giác của Mao Cửu đúng không sai, nếu không thì thứ kia sau khi giết Hoàng Trung xong sẽ không giết luôn cha Hoàng, sau đó lại nhanh chóng chạy mất trước khi Mao Cửu tới điều tra.
Nó xảo trá, đa nghi lại còn ẩn thân ở nhiều nơi, nếu không phải gặp được người Lưu gia thì Mao Cửu có lẽ không hề hay biết mẹ Lưu đang nuôi dưỡng thứ này. Trước đó, có rất nhiều người đều nghĩ cha Hoàng nuôi thứ đó, mẹ Lưu chỉ bị cha Hoàng dụ dỗ, nuôi nhầm tà vật mà thôi.
Nhưng mà bây giờ phân tích lại thì không biết là ai dụ dỗ ai.
Rạng sáng, 0 giờ 27 phút.
Bệnh viện thật yên tĩnh, y tá trực ban sau khi đi kiểm tra thì trở về ngồi cạnh ngăn tủ, đột nhiên cô cảm thấy có một cái bóng xẹt qua trước mắt, ngẩng đầu nhìn lại không thấy cái gì. Y tá lắc đầu, trong lòng cũng không sợ hãi, dù sao cũng là bệnh viện.
Bệnh viện người chết nhiều, âm khí nặng nề, có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, cô đã sớm quen rồi, từ lúc mới vào làm còn sợ hãi nhưng cho tới bây giờ thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
Cô không làm việc gì trái lương tâm, tận tâm tận lực với người bệnh, cho dù có quỷ thì cũng không tìm tới mình.
Y tá tự an ủi mình xong thì phát hiện điện thoại có tin nhắn mới, cô mở ra xem thì thấy là tin hỏi thăm của mẹ mình, trong lòng ấm áp, cô nàng cẩn thận nghĩ lại, hình như đã mấy tháng rồi mình chưa gọi điện thoại về nhà.
Thật sự quá bận, nhưng thực tế mẹ cô ở cùng một thành phố, nói thế nào thì cũng là không muốn về nhà.
Nhưng hôm nay thấy đưa tới một phòng bệnh, một nhà ba người, nghe nói là cha mẹ bị bạn của con gái làm hại, nếu không phải con gái liều mạng báo cảnh sát thì sợ là cả nhà đều thiệt mạng rồi.
Cảnh ngộ như thế thật sự khiến người ta thổn thức.
Y tá nghĩ nếu cô con gái không kịp gọi điện thoại thì không phải là cha mẹ đều chết ngay trước mặt rồi sao?
Con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ lại chẳng còn.
Y tá nghĩ một hồi liền soạn một cái tin nhắn gửi cho mẹ mình, nói là hôm nay trực đêm, bao giờ tan làm sẽ về nhà.
Không nói đến việc mẹ cô y tá này vui vẻ thế nào khi nhận được tin nhắn, mà trong lúc cô nàng vùi đầu soạn tin nhắn, trần nhà trên đầu treo lủng lẳng một cái tượng gỗ kì quái.
Tượng gỗ có cánh tay thật dài, điêu khắc trên mặt thật thô ráp, treo một nụ cười hiền từ lạnh băng. Đôi mắt chạm khắc lạnh nhạt nhìn xuống cái đầu của y tá.
Cánh tay thật dài vòng thành một cái vòng tròn, giống như một sợi dây thòng lòng chậm rãi hạ xuống, mục tiêu là cổ của cô gái.
Tượng gỗ chập chạp, cứng đờ nhỏ giọng phun ra hai chữ: "Bất hiếu..."
Tiếng tin nhắn gửi thành công trên điện thoại vang lên, tượng gỗ sững lại, thu tay, sau đó cứng đờ xoay người nhanh chóng bò đi.
Không biết tại sao y tá luôn cảm thấy lúc nãy ánh đèn đột nhiên hơi tối xuống, bây giờ lại sáng như cũ, cô nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, không thấy cái gì bất thường.
Chắc là đèn bị hỏng rồi, ngày mai báo cáo cho người xuống kiểm tra.
Y tá nghĩ vậy.
Lưu Quyên vỗ bả vai Lưu Trường Nhuận, gọi tỉnh cậu ta, nhỏ giọng nói: "Trường Nhuận, con lên giường ngủ đi."
Lưu Trường Nhuận còn buồn ngủ, ngơ ngẩn trong chốc lát mới tỉnh táo lại, từ chối nói: "Con không sao đâu, mẹ tiếp tục ngủ đi."
Lưu Quyên thở dài ngồi xuống bên người cậu, nhìn Lưu Quốc Đống vẫn còn hôn mê mà xuất thần.
Lưu Trường Nhuận thấy vậy ôm vai Lưu Quyên an ủi: "Mẹ, ba sẽ không sao. Bác sĩ nói chờ ba tỉnh lại là được rồi. Còn quái vật kia... Mao đại sư cũng nói sẽ xử lý nó, chúng ta sẽ được trở về sinh hoạt yên bình như trước kia."
Lưu Quyên vỗ bàn tay của Lưu Trường Nhuận trên vai, trong lòng có chút an ủi.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có một nhà ba người bọn họ, sau khi quỷ cổ trong thân thể Lâm Tiểu Vi bị đuổi ra thì đã xin một phòng bệnh đơn khác, lúc nãy cũng mới vừa dọn đi.
Lưu Trường Nhuận nói: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi."
Trong phòng bệnh có giường trống.
Lưu Quyên lắc đầu: "Không sao, mẹ ngồi với ba con một lát."
Lưu Trường Nhuận thấy khuyên không được thì cũng không khuyên nữa, hai người cùng ngồi phát ngốc.
Đột nhiên, bóng đèn chớp tắt vài cái khiến hai người sắp ngủ gật bừng tỉnh, Lưu Trường Nhuận và Lưu Quyên liếc nhìn nhau, đều cảm thấy bất an nhưng không ai nói ra lời.
Ánh đèn lại chớp tắt rồi mờ đi, da đầu hai người đều tê dại nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, mãi đến khi nó không còn lập loè nữa, phòng bệnh im ắng, trần nhà cũng không xuất hiện quái vật gì.
Hai người thoáng yên lòng liếc nhìn nhau, lặng lẽ thở ra một hơi, đến khi nhìn về phía Lưu Quốc Đống trên giường, lông tơ cả người đều dựng hết lên.
Chỉ thấy mặt tường trên đầu giường bệnh xuất hiện một cái tượng gỗ, cánh tay thật dài, nụ cười hiền từ quỷ dị. Khoảng cách gần như thế, lại còn dưới ánh đèn sáng trưng, có thể nhìn thấy rõ ràng tượng gỗ từ trên xuống dưới.
Điêu khắc trên tượng gỗ rất thô ráp, cao khoảng một cánh tay người, mặc quần áo màu sắc rực rỡ kỳ lạ như những pho tượng thần. Biểu cảm trên mặt như cười lại như không cười, nụ cười kia vốn nên cực kỳ hiền từ, mi mắt cong cong, khoé miệng cũng cong lên một độ cung tiêu chuẩn như một bức tranh hoà thượng.
Nhưng dưới ánh trăng trắng bệch, lại phối hợp với đôi mắt cong cong mà lạnh băng kia thì trở nên vô cùng khủng bố.
Tầm mắt lạnh nhạt của tượng gỗ nhìn hai người không nhúc nhích.
Lưu Quyên và Lưu Trường Nhuận cũng không dám động đậy, bọn họ sợ vừa động thì quái vật kia cũng sẽ động.
Tròng mắt tưởng chừng không thể chuyển động của tượng gỗ vậy mà có thể xoay chuyển, nhanh chóng mà cũng cứng đờ, tầm mắt dừng trên người Lưu Quốc Đống đang hôn mê bên dưới.
Lưu Quyên và Lưu Trường Nhuận hít một hơi, sợ quái vật trước mặt tức giận làm Lưu Quốc Đống bị thương.
Tượng gỗ phát ra thanh âm cứng đờ: "Không hiếu thuận..."
Đồng tử Lưu Trường Nhuận co lại, đầu chưa kịp nghĩ thì thân thể đã nhanh chóng nhào tới, Lưu Quyên thét lên --- chỉ thấy tượng gỗ đột nhiên cử động, tay chân bỗng kéo dài ra, nắm tứ chi của Lưu Quốc Đống, ý đồ muốn kéo chúng đứt ra.
Nó muốn ngũ mã phanh thây Lưu Quốc Đống.
Tốc độ Lưu Trường Nhuận nhào qua chậm hơn một bước, hơn nữa, trên người Lưu Quốc Đống vẫn còn cắm ống dưỡng khí, dù có kéo giường bệnh ra thì cũng kéo luôn cả ống dưỡng khí ra làm nguy hiểm đến Lưu Quốc Đống.
Cho nên cậu ta đành bó tay bó chân, phản ứng cũng chậm lại khiến tượng gỗ giành trước một bước. Ngay lúc hai người hết sức tuyệt vọng, vài lá bùa xé gió bay tới chính xác dán lên tay chân của tượng gỗ, vừa dán lên thì lập tức phát ra tiếng "xì, xì".
Vài luồng khói đen bốc lên, tượng gỗ bị bùa vàng làm bỏng cháy thành một đám dấu vết màu đen.
Tượng gỗ nhanh chóng thu tay chân rồi lùi lại phía sau, nó leo lên trần nhà hòng chạy ra từ cửa sổ, nhưng nó mới vừa bò đến bên rìa đã bị một cái chân từ bên ngoài nhảy vào đạp cho bay trở về.
Sau khi đá nó bay đi ai ngờ nó lại văng về phía Lưu Quyên đang ngơ ngẩn không kịp né tránh. Mao Cửu đứng ở cửa, bước nhanh tới chém kiếm đồng tiền về phía tượng gỗ, vốn tưởng có thể dùng một kiếm là có thể chém thành hai nửa, không ngờ chỉ có thể kẹt lại trong người nó.
Hai tay tượng gỗ nắm chặt lấy kiếm, hoàn toàn không màng tới tổn thương như bỏng cháy mà kiếm đồng tiền mang lại.
Mao Cửu nhíu mày, tiếp xúc gần thế này khiến cậu càng kinh ngạc hơn bởi cậu có thể nhìn rõ ràng được hình dáng của nó. Nó được khắc ra từ gỗ,
gỗ sợ lửa, bùa cậu ném và kiếm dùng để chém nó đều có chứa dương khí, dương khí sẽ làm tượng gỗ bỏng cháy giống như than gặp lửa vậy.
Nhưng dường như thứ này dù bị thương cũng không thấy sợ, hai tay nắm thanh kiếm rút ra khỏi cơ thể mình.
Tượng gỗ vừa thoát ra được liền nhảy lên trần nhà muốn chạy đi từ lỗ thông gió, Lục Tu Giác từ cửa sổ nhảy đến gần lỗ thông gió chặn nó lại.
Tượng gỗ dừng lại, phần đầu cứng đờ quay qua quay lại, nhìn về phía cửa sổ không có ai bảo vệ, Mao Cửu ngăn cản tầm mắt của nó, nó liền dời tầm mắt về phía cửa ra vào. Mao Cửu bật cười, thứ này nói nó vụng về thì nó lại biết tìm chỗ an toàn để chạy trốn, còn rất cảnh giác. Một khi gặp được nguy hiểm lập tức hiểu được hoàn cảnh rồi tìm cách chạy trốn. Nhưng nói nó thông minh thì nó lại cố chấp tuân thủ những luật pháp tàn ác như thế, giết hại những người không đáng tội chết --- ngoại trừ Từ Tư Tư.
Tượng gỗ thu ánh mắt, bỗng nhiên bay về phía Lưu Quốc Đống, người đang yếu thế nhất lúc này. Mao Cửu ném mạnh kiếm đồng tiền về phía nó, tượng gỗ tránh thoát được, một chân Lục Tu Giác quét ngang qua, lực lượng như quét ngang ngàn quân đá bay tượng gỗ ra ngoài.
Tượng gỗ đập vào vách tường phát ra tiếng động vang dội. Đầu gỗ phát ra tiếng vỡ nát, dùng mắt thường cũng có thể thấy được chỗ bị đá trúng vỡ thành một cái lỗ sâu hoắm.
Nó giãy giụa bò dậy muốn tiếp tục tấn công Lưu Quốc Đống. Mao Cửu muốn ngăn cản nó nên đành rời khỏi cửa sổ. Nó nhanh chóng bò về hướng cửa sổ, Lục Tu Giác thấy vậy, lạnh mặt định đi qua.
Mao Cửu gọi hắn lại: "Lục ca!"
Lục Tu Giác dừng lại cho nên tượng gỗ có cơ hội chạy mất. Lục Tu Giác xoay người, hắn biết Mao Cửu gọi hắn lại là cố ý muốn để tượng gỗ chạy trốn, điều này chứng tỏ Mao Cửu đã biết nó là thứ gì.
Mao Cửu nói với Lưu Trường Nhuận: "Thứ kia sẽ không trở lại đâu, từ nay về sau sẽ không quay lại nữa. Tốt nhất là có một người về nhà trông chừng bà nội của cậu, còn nữa, bấm chuông gọi y tá tới truyền dịch lại cho ba cậu đi."
Lưu Trường Nhuận cúi đầu nhìn thì phát hiện mu bàn tay ba mình đã bắt đầu chảy ngược máu, vội vàng bấm chuông gọi y tá. Lúc cậu ta quay đầu thì đã không còn thấy Mao Cửu và Lục Tu Giác rồi, cậu nhìn về phía cánh cửa sổ vẫn đang mở.
Lưu Quyên đi tới nói: "Bọn họ nhảy xuống từ cửa sổ."
Chỗ này là lầu sáu, bọn họ quả nhiên là cao nhân mà.
Lưu Trường Nhuận buồn bã, cúi đầu nói với mẹ mình: "Mẹ, con về nhà với bà nội."
Bên kia, Mao Cửu và Lục Tu Giác đã ngồi trên xe, bắt đầu quay về chung cư.
Lục Tu Giác vừa lái xe vừa hỏi Mao Cửu: "Em biết đó là thứ gì à?"
Mao Cửu gật đầu: "Em đoán thế."
Lục Tu Giác: "Nó là cái gì?"
Mao Cửu: "Tà thần."
Lục Tu Giác nhíu mày, hắn biết tà thần trong miệng Mao Cửu không phải giống như trong giải thích trên mạng bây giờ. Cái gọi là tà thần đều không phải là thần. Chính xác mà nói thì là nguỵ thần, một linh hồn sinh ra ý thức thông qua một hình thức thờ cúng nhất định.
Gọi nó là thần bởi vì nó nhờ cung phụng để sinh ra ý thức, chỉ có thần linh mới có thể nhận được sự thờ cúng và tín ngưỡng của mọi người.
Tuy nuôi tiểu quỷ, nuôi cổ cũng là một loại thờ cúng, nhưng loại thờ cúng này và loại thờ cúng ở trên không giống nhau, nuôi tiểu quỷ và nuôi cổ thật ra là "nuôi", không nhất định phải thành tâm thành ý. Nhưng thờ cúng thì phải có tín ngưỡng mãnh liệt, chân thành, tâm ý, bởi vì chỉ có tín ngưỡng và thành ý mới có thể thúc đẩy tất cả những vật được thờ sinh ra ý thức.
Thờ cúng sẽ cần một thứ môi giới. Ví dụ như thờ phụng thần linh sẽ có tượng thần làm vật môi giới. Nếu vị thần được thờ phụng ở cấp độ cao, tức là được phổ biến trong ý thức của mọi người, sự tồn tại của họ được tán thành, dù cho họ có thật sự tồn tại hay không thì họ vẫn là thần linh, sẽ không xuất hiện chuyện tà linh quấy phá, tựa như Quan Thế Âm Bồ Tát, mọi người thờ Quan Thế Âm Bồ Tát, như vậy thì đó là Quan Thế Âm Bồ Tát, sẽ không trở thành một linh hồn khác, cũng sẽ không bị tà linh xâm lấn.
Nếu thứ được thờ phụng không phải là thứ được tồn tại phổ biến trong ý thức của mọi người, ví dụ như cái tượng gỗ vừa rồi, hoặc là nó tự sinh ra ý thức nhờ thờ cúng, hoặc là có tà linh chui vào tượng gỗ giả thần giả quỷ.
Thời loạn thế, có tà linh chui vào tượng phật giả thần hại người, một là bởi vì ở thời loạn lòng người khó đoán, vừa tín ngưỡng một cách cực đoan lại cũng phủ nhận nó một cách cực đoan. Hai là vì tượng phật có trăm, có ngàn tướng, gần giống một chút đã bị mọi người tưởng lầm là chư Phật phương Tây rồi, bởi thế nên mới thờ sai, khiến cho tà linh sơn dã bám lên tượng.
Cái này muốn nói thì lại có một cách nói khác.
Bởi vì được thờ cúng mà tồn tại cho nên không phải thần cũng thoát khỏi phạm trù quỷ quái, vì vậy mới khiến cho Mao Cửu cảm nhận được hơi thở kỳ lạ khi đối mặt với thi thể của Hoàng Trung và cha Hoàng.
Không phải thần không phải quỷ, đa phần là những thứ hấp thu sự thờ cúng và tín ngưỡng rồi lợi dụng lòng tham của con người, làm xằng làm bậy hại mạng người, cho nên bị gọi là tà.
Mao Cửu nói: "Anh có từng nghe đến Khắc mộc sự thân* chưa?"
*Khắc tượng gỗ thờ cha mẹ, giải thích kĩ ở bên dưới.
Lục Tu Giác nhíu mày: "Nhị thập tứ hiếu*?"
*Nhị thập tứ hiếu (二十四孝) là một tác phẩm văn học Trung Hoa kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (Quách Cư Kinh) thời nhà Nguyên biên soạn.
Mao Cửu gật đầu.
Một trong Nhị thập tứ hiếu, Khắc mộc sự thân, Đông Lan thời Đông Hán vì mẹ mất sớm nên đã khắc một pho tượng gỗ giống như mẹ mình, ngày đêm thờ cúng, hết sức thành kính, cho nên xem nhẹ vợ mình. Người vợ càng ngày bất mãn nên đã dùng kim đâm vào tay tượng gỗ, ngờ đâu chỗ bị đâm lại chảy máu, sau khi Đinh Lan về dâng cơm lên thì thấy tượng gỗ rơi lệ. Đinh Lan hỏi rõ nguyên do xong lập tức ly hôn với vợ.
Mao Cửu nói: "Dựa theo cách nói hiện nay thì đây là ngu hiếu. Nhưng ở cổ đại, một thời đại có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc và có quy định pháp luật rõ ràng mà nói thì câu chuyện này luôn được đồng tình, hơn nữa cũng được lưu truyền đến ngày nay. Vấn đề ở đây là trong chuyện xưa thật ra cũng mang theo một chút sắc thái thần quái, tượng gỗ làm sao có thể rơi lệ? Bởi vì bên trong có tà linh ra đời, hoặc là có tà linh xâm lấn. Đồng thời cũng có cách nói khác, câu chuyện này còn có một phiên bản khác. "Hiếu tử truyện" cũng là như thế, nhưng tượng gỗ bên trong biến thành sống, cũng có đổ máu, bị đao chém cũng sẽ chết. Hai câu chuyện xưa này đều chứng tỏ tượng gỗ được tôn thành mẹ này đã sống, có được linh hồn dưới sự thờ cúng cả ngày lẫn đêm."
Lục Tu Giác hỏi: "Em muốn nói tượng gỗ mà cha Hoàng và mẹ Lưu thờ cũng giống như thế? Thờ chúng nó như cha mẹ sao?"
Mao Cửu nói: "Không phải thờ như cha mẹ, nhưng chính xác là cũng có người thờ chúng như cha mẹ. Thật ra ban đầu Đinh Lan thờ mẹ là vì bất hiếu. Mẹ Đinh Lan phải nhận hết sự ngược đãi của hắn, sau đó còn chết vì hắn. Không ai biết Đinh Lan là vì áy náy hay vì đổi ý nên mới thờ tượng như thờ mẹ, nhưng chuyện này có thể chứng minh một điều rằng cái tượng này đứng ở góc độ người mẹ để đặt ra quy tắc với hiếu tử (đứa con hiếu thảo) và đưa ra trừng phạt đối với bất hiếu tử (đứa con bất hiếu)."
Bởi vì ban đầu tượng gỗ là nhờ tình cảm của Đinh Lan đối với mẹ để sinh ra linh hồn và ý thức, cho nên nó sẽ trở thành một người mẹ để đối đãi với tất cả mọi chuyện, cũng có thể bởi vì đã từng bị ngược đãi đến chết rồi mới được thờ cúng vô cùng hiếu thuận làm cho tư duy của nó sinh ra một mặt tương đối cực đoan.
Nhìn vào cách nó xử phạt những người bị gọi là bất hiếu thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà những cái này không phải điểm mấu chốt, chuyện khiến Mao Cửu kinh hãi là cái tượng gỗ kia, chỉ sợ nó không phải được dùng phương thức thờ cúng đúng đắn để sinh ra ý thức.
Mao Cửu nói: "Tượng gỗ ban đầu là ai thờ? Ai có thể nhận được ích lợi giữa chuyện này? Khẳng định là Hoàng Phẩm Nghi, Hoàng Phẩm Nghi không có cha mẹ, nhưng "không có cha mẹ" này là ngay từ đầu đã không có hay là sau khi giao dịch với Tảo bà bà mới không có?"
Suy đoán này quá đáng sợ, Mao Cửu thật sự không muốn suy đoán theo hướng đó.
Cho dù là Lục Tu Giác cũng cảm thấy suy đoán này quá đáng sợ, nếu là thật thì Hoàng Phẩm Nghi không có nhân tính đến mức nào cơ chứ?
Nếu suy đoán thứ hai của Mao Cửu là đúng, Hoàng Phẩm Nghi mất đi cha mẹ là sau khi giao dịch với Tảo bà bà, hơn nữa còn có những tượng gỗ đó thì có thể chứng tỏ điều kiện mà Hoàng Phẩm Nghi dùng để giao dịch với Tảo bà bà là cha mẹ của cô ta.
Mao Cửu nói: "Thoạt nhìn Hoàng Phẩm Nghi cũng không phải là người có cảm tình sâu đậm như vậy, thờ cúng tượng gỗ chỉ sợ là không thể kéo dài được một năm. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể làm tượng gỗ sinh ra linh thì chỉ có thể là tà linh xâm lấn. Tượng gỗ tượng trưng cho cha mẹ, khiến cho tượng gỗ sinh ra linh hồn và ý thức thì chỉ có cha mẹ của mình. Hơn nữa, tượng gỗ không chỉ có một cái."
Tượng gỗ không chỉ có một cái, bởi vì cha mẹ của Hoàng Phẩm Nghi đều mất rồi.
Lục Tu Giác, người nhận được sự yêu thương của cha mẹ và anh chị gần như căm thù loại khả năng này đến tận xương tuỷ, nếu như là sự thật thì sợ rằng hắn sẽ trực tiếp chính tay đâm chết Hoàng Phẩm Nghi.
Mao Cửu lại tiếp tục nói: "Cũng không chỉ có hai cái."
Chân mày Lục Tu Giác giật lên: "Nghĩa là sao?"
Mao Cửu nói: "Tượng gỗ làm cha mẹ là mẫu cổ, như thế thì những tượng gỗ thay cha mẹ ra ngoài làm việc, trừng phạt những người bất hiếu, đồng thời thay Hoàng Phẩm Nghi dẫn dụ người già mua thực phẩm chức năng, sau đó nhận được tín ngưỡng và thờ cúng của bọn họ... và tượng gỗ vừa mới chạy trốn là tử cổ."
Mà tử cổ giống như vừa rồi có lẽ vẫn còn rất nhiều.
Lại nói, thứ mà Hoàng Phẩm Nghi dùng để giao dịch là tình cảm của chính mình.
Tình cảm bao gồm tình thân, tình yêu và tình bạn.
Ai biết lưng cô ta đeo bao nhiêu mạng người, làm ra bao nhiêu chuyện trời đất không dung mới có thể đổi lấy phú quý ngập trời như bây giờ?
************
Chương mới tới đây, tui không tin là tui chạy deadline tới giờ luôn á, nhận nhiều quá chi rồi giờ chạy sml QAQ. Chương này hơi kinh dị mà đăng giờ này, ngồi đọc lại mà tui thấy lạnh lạnh sau lưng nè.