Ba ngày sau, trò chơi giai cấp bắt đầu.
Mọi người ùa đến đàn tế, quảng trường trước đàn tế bị nhét đầy người, chen chúc lẫn nhau.
Mao Cửu và Lục Tu Giác đi theo đám người vào đến quảng trường, trên đàn tế có bốn người đang đứng, bọc kín mít, trên mặt đeo mặt nạ dạ xoa. Trong tay bốn người cầm bốn ống thẻ màu, bên trong đựng mấy trăm thẻ thăm.
Trên quảng trường đột nhiên vang lên tiếng động truyền ra từ cái loa trên cao. Mao Cửu nhìn theo hướng tiếng động, cái loa đó bị cột vào một cây gậy trúc dựng bên cạnh đàn tế.
"Chia ra theo giai cấp!"
Mao Cửu hiểu ý, nghĩa là mỗi người tự giác chia ra đứng theo giai cấp của mình.
Dòng người chen chúc nhau, rất nhanh đã chia hàng xong. Trong lúc đó có người vọng tưởng muốn chạy từ khu nhà dân sang khu nhà trọ đứng, bị một cây xiên bằng sắt chọc trúng bụng, kéo xuống dưới.
Trên mặt mọi người đều treo vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm ống thẻ trên đàn tế, không ai thèm để ý đến sống chết của người vừa bị kéo đi.
"Hoan nghênh các vị khách mới!"
Người xung quanh nhiệt liệt đồng thanh hô: "Hoan nghênh các vị khách mới! Mời bước ra khỏi hàng!"
Mọi người, chỉ trong một chớp mắt, kẻ quay lại, người chuyển tầm mắt, đồng thời nhìn sang Mao Cửu và Lục Tu Giác. Những ánh mắt đó vừa cuồng nhiệt, hưng phấn, vặn vẹo lại còn quái dị, giống như chỉ hận không thể đẩy thẳng bọn họ xuống vực sâu vậy.
Vẻ mặt Mao Cửu rất bình tĩnh, không dao động, Lục Tu Giác cũng thế.
Hai người không hề lộ ra thần sắc sợ hãi làm vài thôn dân đang chăm chú nhìn họ phải thất vọng.
Ba vị môn đồ Mật Tông không ngừng niệm kinh, lẳng lặng đi theo sau Mao Cửu và Lục Tu Giác.
Mao Cửu và Lục Tu Giác đi tới trước, ba người họ đi phía sau, bị cản lại.
Bọn họ cung kính nói với ba vị môn đồ: "Thượng sư không cần phải tham gia."
Mao Cửu và Lục Tu Giác liếc nhìn nhau, sau đó nói với ba người họ: "Nếu không cần tham gia thì đừng tham gia."
Ba người nhìn nhau, tuy không hiểu gì nhưng trước khi họ đến đây đã được dặn rằng chỉ cần nghe theo lời hai người này là được.
Vì vậy chỉ có Mao Cửu và Lục Tu Giác đến xếp hàng rút thăm cùng với những người khác, tiến hành trò chơi giai cấp.
Không sai, rút thăm, trò chơi giai cấp đơn giản mà thô bạo chính thức bắt đầu.
Trên thẻ thăm có hai màu, vàng và xanh lam, đều có vẽ kinh văn, đồng thời cũng viết quy tắc của trò chơi. Một nhóm tổng cộng có bốn người, rút thẻ từ trong ống ra, nội dung trên thẻ giống nhau tức là cùng một nhóm.
Nhưng cho dù thẻ có nội dung giống nhau thì cũng chia thành màu vàng và màu xanh, màu xanh một đội, màu vàng một đội. Cuối cùng là một đội hai người cùng thắng.
Chỉ có thể có một đội thắng, không thể có kết quả cả hai đội cùng thắng.
Đã từng có hai đội hợp tác với nhau, cùng chiến thắng nhưng bị phán là thất bại, vì vậy nên bây giờ nếu xuất hiện chuyện cả hai đội cùng thắng thì nhất định phải tự phân thắng bại, tức là giết hại lẫn nhau.
Nói trắng ra thì đây là một trò chơi chuyên đùa bỡn người ta.
Mỗi tháng chơi trò chơi giai cấp một lần, không ngừng phản bội và bị phản bội, còn giữ được tính người thì mới kì cục.
Trò chơi thế này lại càng giống như buộc người ta biến thành súc sinh hơn.
Bọn họ đi lên đài, gặp Trần Dục.
Trần Dục rút thăm trước, rút xong thì đang ngang qua bọn họ, chìa thẻ thăm của mình ra.
Đến phiên Mao Cửu và Lục Tu Giác, dễ như trở bàn tay rút được thẻ thăm giống Trần Dục. Một người khác trong nhóm bọn họ cũng là thiên sư, tên là Trương Tư Đạo.
Nghe tên này, Mao Cửu nhướng mày hỏi hắn: "Anh biết Trương Tiểu Đạo không?"
Trương Tư Đạo kinh ngạc nói: "Nó là em trai tôi, cậu là ai?"
Mao Cửu: "Sư phụ cậu ấy."
Thân là thế gia thiên sư, em trai mình lại đi bái người khác làm sư phụ, chạy vào môn phái khác, có khi nào sẽ tức giận vì mất mặt không?
Trương Tư Đạo nghe xong thì lập tức nhiệt tình nắm tay Mao Cửu: "Tiểu Đạo đành nhờ cậu. May là cậu chịu nhận nó, vất vả cho cậu quá."
Mao Cửu yên lặng rút tay ra: "Ò."
Thì ra Trương Tiểu Đạo bị ghét bỏ thế. Sao mà có cảm giác hơi thất bại khi nhặt phải hàng kém thế nhờ?
Trương Tư Đạo cười cong mắt, xán lạn như mặt trời ban trưa.
Lục Tu Giác và Trần Dục đứng bên cạnh yên lặng nhìn trận đấu không tiếng động này --- liên quan đến mặt mũi của thiên sư đấy.
Những người rút thăm đều mang tâm trạng khác nhau với trò chơi giai cấp này, kẻ vui vẻ, người tức giận.
Người tức giận là vì giai cấp bọn họ đang cao, cho dù thua cũng sẽ không mất mạng, nhưng lại bỏ lỡ mất cơ hội bò lên trên. Mà người vui lại là vì giai cấp của bọn họ vốn đã thấp nhất rồi, nếu thất bại sẽ mất mạng.
Những người còn lại đều lục tục đến trước đàn tế, phiến đá dưới đàn tế đã được mở ra. Bọn họ nhảy xuống dưới trong tiếng cầu nguyện của tư tế, nếu vọng tưởng muốn chạy trốn sẽ bị xiên sắt kia xuyên qua người, ngã xuống.
Bọn họ không nghe tiếng người rơi xuống đất, chỉ có thể nghe được tiếng roi quất xé gió cuốn lấy người vừa rơi xuống, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, rồi yên tĩnh lại.
Mùi máu tươi làn tràn ra không trung của quảng trường, mà những người phía dưới lại bày biểu cảm say mê tận hưởng.
Tư tế cảnh cáo những người sắp nhảy xuống đàn tế: "Thấy gì chưa? Ngoan ngoãn mà nhảy xuống dưới đi, các người có thể sẽ sống sót, cũng có thể tận hưởng cực lạc. Nếu các người muốn chạy trốn thì sẽ bị xiên sắt kia chọc thủng một lỗ trên người, máu sẽ chọc giận Gia Đề khiến các người chết càng nhanh hơn."
Mao Cửu ngẩng đầu, tiếng xé gió vừa rồi quả nhiên là do Gia Đề phát ra.
Gia Đề... là loại sinh vật thế nào đây?
Không thể nào là thần linh được, Mao Cửu tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến thần linh, cậu biết rất rõ rằng trên thế giới này không có thần linh.
Lúc đến phiên Mao Cửu, cậu vừa định nhảy xuống thì Lục Tu Giác vội nắm tay cậu, hai người cùng nhảy xuống dưới.
Trương Tư Đạo và Trần Dục phía sau nhìn thấy màn tay trong tay này, bọn họ nghiêm túc trầm tư, chẳng lẽ tay trong tay vì sợ lạc đường khi nhảy xuống hả?
Hai người nhìn nhau, da gà dựng lên.
Thôi bỏ đi, thà lạc đường còn hơn.
Sau khi tất cả mọi người đều nhảy xuống dưới, phiến đá từ từ khép lại, đám người vẫn luôn yên tĩnh đồng loạt hoan hô, tiệc cuồng hoan của Cực Lạc Thôn đã bắt đầu.
Chưởng quầy đứng từ xa nhìn, dáng người thướt tha dựa lên cây cột, bên cạnh là Kỳ Chu, đều lạnh lùng nhìn vào đám người đang mải cuồng hoan.
Khoé môi chưởng quầy hơi cong lên, mang ý cười vui sướng rõ ràng.
Vui vẻ đi, cuồng hoan đi.
Rất nhanh thôi, mộng đẹp nào rồi cũng phải tỉnh.
Mao Cửu vững vàng đáp đất, tay phải bị Lục Tu Giác nắm nên đành dùng tay trái ném một lá hoả phù ra giữa không trung, bóng tối xung quanh lập tức được chiếu sáng.
Một giây sau, hai người ăn ý vọt qua một bên nhìn Trương Tư Đạo và Trần Dục ngã sấp mặt ngay chỗ bọn họ vừa đứng.
Lục Tu Giác nhìn xuống Trần Dục từ trên cao: "Mới bao nhiêu đó đã không đứng vững được, càng sống càng thụt lùi."
Vẻ mặt Trần Dục đầy đau khổ, thế này mà là "mới bao nhiêu" hả?
Mao Cửu lấy thẻ thăm của mình ra đưa cho Lục Tu Giác: "Trên đó viết gì thế?"
Lục Tu Giác hiểu chữ Tạng viết trên thăm.
Hắn lấy thẻ thăm trong tay cậu, sau đó đặt thăm của mình kế bên, phát hiện hơi không khớp, sau đó kêu Trần Dục và Trương Tư Đạo cũng đưa thăm của bọn họ qua.
Bốn thẻ thăm đặt cạnh nhau mới xem được nội dung.
Lục Tu Giác chỉ vào hai chữ to trên mặt thăm, nói: "Đây là nhiệm vụ của chúng ta --- chân tướng. Bên dưới là hướng dẫn."
Trần Dục và Trương Tư Đạo nghe thế thì thò đầu tới xem, hổng hiểu.
Trần Dục hỏi: "Chân tướng? Chân tướng gì?"
Trương Tư Đạo: "Hình như không nói tới, nhìn coi, chỉ có hai chữ, chân tướng, cũng không nói là chân tướng gì."
Lục Tu Giác: "Không có nói. Nhưng nếu dựa theo hướng dẫn gợi ý bên dưới rồi đi tìm thì hẳn có thể tìm được thứ gọi là chân tướng."
Trương Tư Đạo vội nói: "Nếu nó chơi chúng ta thì sao? Bên trên viết chân tướng, bên dưới viết gợi ý. Chờ đến khi chúng ta tìm ra kết quả rồi, lúc phán định nó lại nói không phải chân tướng nó muốn thì làm sao?"
Lục Tu Giác nhướng mày hỏi: "Nếu là thế thật thì các cậu làm sao?"
Trương Tư Đạo và Trần Dục bỗng nghẹn lời.
Mao Cửu nói: "Mặc kệ nó có chơi chúng ta thật không, chỉ có thể đi tiếp theo chỉ dẫn thôi."
Trương Tư Đạo và Trần Dục hiểu ra.
Lục Tu Giác cười lạnh: "Lúc xông vào khu Hồng Tuyết, lúc ngớ ngẩn bị lừa trong Cực Lạc Thôn thì sao không nghĩ đến việc có thể nào mình bị chơi không?"
Trần Dục yên lặng cúi đầu xấu hổ.
Trương Tư Đạo trợn mắt há miệng.
Trương Tư Đạo chỉ vào bóng lưng Lục Tu Giác, hỏi Trần Dục: "Sao mà độc miệng thế?"
Trần Dục: "Đã rất kiềm chế rồi, quen là được."
Trương Tư Đạo im lặng cạn lời.
Mao Cửu sờ mũi, hình như lâu lắm rồi chưa nghe Lục Tu Giác độc miệng.
"Người trẻ tuổi dễ xúc động, đừng trách móc nặng nề quá."
Lục Tu Giác bĩu môi: "Anh cũng có làm khó dễ gì cậu ta đâu, nói thật mà cũng không được hả?"
Mao Cửu: "... Không phải. Em sợ người trẻ tuổi có bóng ma trong lòng."
Lục Tu Giác cười nhạo: "Tim cứng như kim cương ấy, có thể rạch được một vết nhỏ đã mừng rồi."
Mao Cửu: Được rồi, ngoan ngoãn ngậm miệng là tốt nhất.
Bọn họ rơi xuống từ đàn tế mới phát hiện bên dưới rất lớn, nhưng cũng rất chật chội. Từ sau khi bọn họ rơi xuống thì không thấy ai nữa, nhưng rõ ràng là bọn họ đứng ở giữa hàng, phía sau còn có rất nhiều người khác.
Bốn người đi ra khỏi căn phòng nhỏ vừa rồi, đi qua một cái mật đạo chỉ vừa hai người cùng qua. Bốn phương tám hướng đều bị bịt kín mít, trước sau đều là tường, đi đến cuối sẽ phát hiện lại là một cái mật đạo chẳng khác gì lúc nãy.
Quẹo bảy, tám chỗ ngoặc, tất cả đều là mật đạo giống nhau như đúc, gần như không khác gì nhau.
Hoả phù sắp cháy hết rồi mà vẫn không đi được đến cuối.
Mao Cửu đếm trong lòng, bọn họ đã đi qua sáu cái mật đạo giống nhau, trước mặt hẳn là còn nữa.
Hình như bọn họ đã lạc vào một cái mê cung.
Trần Dục đi theo phía sau kiềm chế không nổi, đành hỏi: "Sư thúc, chúng ta phải đi thêm bao lâu nữa?"
Vốn tưởng Lục Tu Giác sẽ không trả lời mình, không ngờ lại nghe hắn đáp: "Cho đến khi gặp... một đứa nhóc."
Mao Cửu nghiêng đầu: "Một đứa nhóc? Là sao?"
Lục Tu Giác lắc đầu: "Không biết."
Bốn người tiếp tục đi đến trước, không biết đã đi bao lâu, hoả phù đã cháy hết hai lá, cuối cùng cũng gặp được một đứa nhỏ sau khúc quẹo.
Bọn họ dừng lại, nhìn đứa nhỏ đang đưa lưng về phía mình ở trước mặt.
Đứa nhỏ kia ngồi xổm trên mặt đất, hình như đang chơi gì đó.
Tiếng con nít máy móc, không có tình cảm gì vang vọng trong mật đạo: Bắt lấy nó, thích nó, ức hiếp nó.
Nó nghịch ngợm, muốn chạy trốn, đánh gãy chân nó.
Nó xinh đẹp, câu dẫn người khác, lột da nó.
Đôi mắt nó, quay tròn, móc xuống.
...
Nó là ma quỷ, là quỷ nữ tà ác, đánh gãy chân, chém đứt tay, lột hết da, moi nội tạng, đốt thành tro.
Bắt lấy nó, thích nó, ức hiếp nó.
...
Bọn họ từ từ
đi về phía trước, không nói chuyện với đứa nhỏ kia.
Không cần nghĩ cũng biết chỗ này mà có con nít xuất hiện thì không phải là con người, có đôi khi nói chuyện với quỷ tức là đồng ý để nó làm tổn thương mình.
Bọn họ vòng đến trước mặt đứa nhỏ kia, thấy rõ tình hình, đồng thời phát ra tiếng hít khí, Trương Tư Đạo và Trần Dục cùng lùi ra sau, nhịn cảm giác muốn nôn mửa xuống.
Trên tay đứa nhỏ ôm một con chó bị lột hết da, chảy máu đầm đìa, nó đang moi hết nội tạng trong bụng con chó ra, sau đó nhét nột tạng của mình vào.
Cả người đứa nhỏ không có da, máu tuôn như suối, bụng bị thủng một lỗ lớn, có thể thấy rõ nội tạng bên trong. Phần ruột đã tràn hết ra ngoài, nó vừa kéo ruột trong bụng con chó ra vừa nhét ruột của mình vào.
Miệng liên tục lầm bầm những từ ngữ kì lạ.
Nó nói tiếng Tạng, ngoại trừ Lục Tu Giác thì chẳng ai hiểu, nhưng cũng cảm thấy âm điệu rất quỷ dị, nghe rồi chỉ cảm thấy rét lạnh cả người.
Mao Cửu và Lục Tu Giác vô cùng bình tĩnh nhìn đứa nhỏ đáng sợ kia. Dù sao thì mấy thứ đáng sợ và ghê tởm hơn còn thấy rồi, dăm ba thứ này toàn là hù con nít.
Hai người vừa quan sát đứa nhỏ vừa thương lượng xem thẻ thăm kia muốn bọn họ làm gì.
Cảnh tượng này trong mắt Trương Tư Đạo và Trần Dục, chỉ cảm thấy đúng là hai tên cuồng biến thái.
Đáng sợ quá đi.
Giờ phút này thì Trương Tư Đạo mới cảm thấy Lục Tu Giác chỉ độc miệng thì thiện lương biết bao nhiêu, như thánh mẫu vậy.
Mà Trần Dục lại cảm thấy thế giới này thiệt là đen tối. Bởi vì cậu ta phát hiện cuối cùng cũng có người có thể so được với ma đầu biến thái Lục Tu Giác, đáng sợ hơn là quan hệ giữa hai người này không phải tàn sát lẫn nhau như cậu ta mong đợi, mà đang yêu nhau.
Không có cái gì làm cậu ta tuyệt vọng hơn chuyện này.
Mao Cửu cọ bả vai vào Lục Tu Giác: "Nó nói gì thế?"
Lục Tu Giác phiên dịch cho cậu.
Nghe xong, Mao Cửu trầm ngâm một lát: "Lượng thông tin hơi rộng, trên thẻ thăm có nói gì không?"
Lục Tu Giác: "Để anh xem... Tìm quỷ nữ."
Mao Cửu: "Quỷ nữ?"
Ánh mắt hai người đều dán vào con chó bị lột da trong lòng đứa nhỏ, chìm vào trầm tư.
Trương Tư Đạo và Trần Dục cảm thấy cạn lời với mạch não của hai người này, sao bọn họ lại chú ý vào con chó chứ không phải đứa nhỏ?
Trần Dục thò đến gần, nơm nớp lo sợ nói: "Có lẽ đứa nhóc này biết quỷ nữ là gì?" Chỉ cần không phải con chó là được rồi.
Mao Cửu và Lục Tu Giác kinh ngạc.
Trần Dục:... Có gì mà kinh ngạc?
Mao Cửu nhún vai, vỗ bả vai Trần Dục: "Vậy thì đành nhờ cả vào cậu."
Trần Dục: "Hả???"
Lục Tu Giác:
Thái độ dịu dàng: "Làm phiền cậu."
Trần Dục, được nhờ mà sợ á.
"Không, không phiền gì hết."
Lục Tu Giác: "Vậy cậu cộng tình với nó đi?"
Trần Dục: "Được, không thành vấn đề ---" Quớt?
Mao Cửu lấy bùa chiêu hồn ra, nheo mắt nhìn cậu ta: "Vốn đang định gọi hồn, nhưng mà tôi cũng không biết tên của đứa nhỏ này, phiền cậu tiếp xúc thân thể với nó tý."
Trần Dục: Nầu!!!!
Lục Tu Giác lạnh nhạt: "Làm phiền cậu."
Trần Dục rớt nước mắt thành sông: "Không phiền gì hết..."
Lớn già cái đầu rồi, không phải chỉ là một đứa nhỏ bị lột da, móc mắt, mổ bụng, hành động kì lạ thôi sao? Cậu vào nam ra bắc, có cái gì chưa từng thấy --- nhưng mà chưa từng tiếp xúc "thân mật" như thế á!!!
Cho dù trong lòng Trần Dục không ngừng giãy giụa nhưng thân thể vẫn phải bước tới, ngoan ngoãn thò đến gần ôm lấy đứa nhỏ kia.
Chịu đựng cảm giác khó chịu và ghê tởm, lúc nhắm mắt lại còn thấy Trương Tư Đạo đang lén cười, tức cái lồng ngực, mẹ bà, lần sau đừng có mơ chạy thoát được.
Trần Dục mới vừa chạm vào đứa nhóc kia thì Mao Cửu đã dán bùa lên cả hai. Chỉ trong chớp mắt, Trần Dục mất ý thức, đứa nhỏ cũng ngừng động tác trên tay rồi im bặt.
Trần Dục ôm chặt đứa nhỏ, vô thức tiến vào trạng thái cộng tình.
Trần Dục phát hiện thế giới mà mình nhìn thấy hơi khác với trước đây, khá là... lùn.
Được rồi, cậu thành một đứa nhóc mà.
Một bé trai.
Nó là người trong thôn, thôn này là Cực Lạc Thôn.
Cực Lạc Thôn không giống như những gì cậu thấy sau này, thôn này rất tường hoà. Mặt trời mọc, mọi người thức dậy làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, đến ngày hội tế thần sẽ có tiết mục chúc mừng.
Tế thần trên dàn tế... khi đó không phải là tế thần, mà là tế Phật.
Cống phẩm toàn là đồ chay.
Nhưng cũng không thể ngăn được tinh thần lạc quan của thôn dân, không thể ngăn được niềm vui trong ngày hội.
Những gì mà Trần Dục cảm nhận được là nhiệt tình, vui vẻ, không có sầu lo, không có trói buộc. Khi tuyết không rơi thì bầu trời trong xanh vô cùng, trên lớp tuyết sẽ mọc những bông hoa nhỏ màu tím.
Nó sẽ dẫn theo một đám nhóc đi chơi, nó là vua của lũ trẻ trong thôn, mấy đứa nhóc đều nghe lời nó.
Trước đó đều bình thường, mãi cho đến khi bọn họ gặp một cô gái.
Một cô gái có thân hình nhỏ gầy, tái nhợt nhưng lại có sắc đẹp kinh người, tuổi tác từng mười bảy, mười tám, mặc một bộ váy bông màu trắng, bím tóc đen nhánh rũ hai bên. Cô ta đứng ở phía xa nhìn bọn họ.
Giống như một tiên nữ bị lạc đường.
Đứa nhỏ thấy cô gái kia, trong lòng vừa vui vẻ vừa căm ghét, mâu thuẫn lớn như thế làm nó biểu hiện ra sự ác ý lớn nhất đối với cô ta. Nó dùng tất cả những khả năng mình có để biểu đạt, làm hết những chuyện nó có thể nghĩ ra được để đối phó với một cô gái tay không tấc sắt.
Nó là vua của lũ trẻ, nhất cử nhất động của nó đều đại diện cho thái độ của những đứa nhóc đối với cô gái kia.
Năng lực công kích của đám nhóc không mạnh nhưng lại đáng sợ nhất. Công kích của chúng nó đôi khi còn đáng sợ hơn người lớn, bởi vì người lớn biết châm chước, biết do dự, mà một khi đã do dự thì sẽ không ra tay quá tàn nhẫn.
Nhưng con nít thì không, chúng nó còn chưa biết phân biệt đúng sai, chúng làm mọi chuyện chỉ vì chúng thích thế. Chúng dùng hết những cách khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy để đối xử với cô gái vô tội đáng thương ấy, làm cả người cô ta chồng chất đầy vết thương, suýt nữa mất luôn hai mắt.
Chúng nó nhân lúc cô ta không chú ý, trói cô ta lại, cởi sạch hết quần áo rồi ném cô ấy trong màn tuyết. Cô ta xém chút nữa đã chết vì lạnh, tuy không chết nhưng đôi mắt cũng suýt mù vì tuyết phản xạ.
Người lớn trong thôn đều biết đến những trò đùa của đám nhóc.
Mà giờ khắc này, những thôn dân đã từng lương thiện, chất phác, nhiệt tình trong mắt Trần Dục đều biến thành ma quỷ thờ ơ, lạnh nhạt, đáng sợ, không có nhân tính.
Sự khinh bỉ của bọn họ càng dung túng cho bọn nhỏ ức hiếp cô gái kia.
Bởi vì cô ta là quỷ nữ, tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ trong đầu bọn họ mất rồi.
Cô ta là quỷ nữ, một con quỷ đáng sợ, tà ác, chuyên dụ dỗ người ta phạm tội.
Cô ta hẳn nên bị đối xử bằng tất cả các loại hình phạt nặng nhất, bị phỉ nhổ, căm ghét, vứt bỏ, bị đối xử bằng tất cả nỗi bất hạnh trên thế gian, bởi cô ta là quỷ nữ.
Cô ta là quỷ nữ, một con quỷ tội ác tày trời, khiến người ta phải sa đoạ.
Cho nên tất cả những hành động của bọn họ đều sẽ được Phật tha thứ, nếu ma quỷ quá tà ác, không thể khống chế được, thậm chí là dạy bảo rồi mà còn không biết hối cải thì phải bị đẩy vào địa ngục nhận hết trừng phạt.
Nhưng bọn họ vẫn nhân từ, không tước đi sinh mệnh của cô ta, cho nên bọn họ lựa chọn cách dạy bảo cô ta, giúp cô ta nhận ra được sai lầm của mình.
Nhưng cô ta lại mãi không nhận ra được, còn liên tục dụ hoặc người khác.
Cô ta là một con quỷ nữ.
Một con quỷ nữ đáng sợ.
Một con quỷ nữ dụ dỗ người ta phạm tội.
Cô ta không đáng được tha thứ.
Cô ta vĩnh viễn không đáng được tha thứ.
...
...
Sau đó xảy ra chuyện gì thì Trần Dục không biết, bởi khi cậu ta đang đắm chìm trong màn đêm tối đáng sợ của mặt trái cảm xúc thì mất ý thức, lúc hoàn hồn lại phát hiện cả người từ trên xuống dưới đều đau đớn đến nỗi hôn mê.
Cậu không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì cả, đôi mắt truyền đến một cơn đau đớn khủng khiếp, cậu ta biết hai mắt của mình đã bị móc ra, da của mình đang bị lóc từ từ, từ từ, ruột của mình cũng đang bị lôi ra ngoài...
Cơn đau đớn gần như khiến cậu nghẹt thở, nhưng ý thức lại tỉnh táo vô cùng.
Mao Cửu vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Trần Dục, một khi cậu ta có chút gì không ổn thì lập tức kéo cậu ta ra. Sau đó cậu thấy biểu cảm của Trần Dục từ nụ cười mỉm ấm áp ban đầu dần trở nên ác liệt, khuôn mặt ra vẻ dữ tợn, cuối cùng là đau đớn đến nỗi vặn vẹo.
Lúc này, cậu vội đánh thức Trần Dục.
Có đôi khi con người sẽ chết vì đau đớn, cho dù Trần Dục không bị thương gì, nhưng cơn đau trong tiềm thức cũng sẽ khiến cậu ta chết trong đau đớn.
Trần Dục vừa tỉnh lại thì lập tức nhào sang một bên nôn kịch liệt, Mao Cửu hơi áy náy. Lục Tu Giác giữ Mao Cửu lại, sau đó móc bình nước trong ba lô ra đưa cho Trần Dục: "Uống đi."
Trần Dục nhận rồi uống một ngụm to, thở dài.
"Mẹ! Đúng là một lũ điên!"
**********
Không đi chơi thì ở nhà đọc truyện đi này:"> tui lại lên chương đúng giờ đẹp ròi:">>>>