Ngày đầu tiên vào đại học, ai nấy đều có kỳ vọng riêng đối với cuộc sống mới, cho nên trên căn bản tâm trạng của mọi người đều rất tốt.
Có đàn chị ưu tú được hội sinh viên cử ra hát bài ‘Hôn từ giã’, thực sự chưa nói là âm sắc rất khá, mà quan trọng hơn là sắc đẹp cũng không phải tầm thường, nếu không ánh mắt của mấy tên cầm thú bên cạnh tôi đã chẳng sáng như đèn pha thế.Đại học là một xã hội thu nhỏ, chỉ trong chốc lát điều này đã được thể hiện một cách rõ nét.
Đàn chị xinh đẹp có người lấy lòng, đàn anh đẹp trai thời thượng có người nịnh nọt, kẻ nhà có tiền có quyền thì tự động hình thành một vòng người vây quanh, hình như chỉ có tên đến từ nông thôn như tôi là tầm thường nhất.Chỉ hai tiếng ngắn ngủi, trên căn bản từng nhóm nhỏ đã được định hình xong.
Sau khi xuống xe làm xong thủ tục nhập học thì đến chuyện phân ký túc xá.
Sự chênh lệch địa vị được thể hiện rõ nhất là lúc này đây, tôi và mấy người gia đình bình thường, tướng mạo tài hoa không có gì nổi trội bị xếp cuối cùng.Trên thực tế lúc này đã không còn phòng nào để chọn nữa rồi, bốn người chúng tôi bị phân tới phòng 513.
Lúc dẫn chúng tôi đến phòng ký túc, ánh mắt đàn anh phụ trách có vẻ thương hại.Mọi người cũng không ngốc, có người lập tức hỏi anh ta nguyên do.Đàn anh thấp giọng kể: “Phòng 513 có người chết, đã hai năm không có ai ở rồi, không ngờ các cậu lại đen như thế, bị phân đúng vào phòng đấy.”Nghe vậy bốn thằng chúng tôi đều trố mắt nhìn nhau, lời oán trách tự động bật thốt ra.“Dựa vào đâu chứ, tại sao chúng tôi lại phải ở phòng có người chết?”“Thế này không công bằng!”Đàn anh bĩu môi: “Không chịu? Nếu không chịu thì đi tìm giáo viên đòi đổi phòng.
Nhưng tôi nghĩ là khó đấy, năm nay học sinh mới nhiều, phòng ký túc lại thiếu, bốn người các cậu là nhóm cuối cùng được phân rồi.”Nghe vậy, mấy người vừa rồi còn lớn tiếng phản đối đành im bặt, cho dù không công bằng, cũng khó mà mở miệng phản kháng nữa, nội tâm có chút tự ti.Ngược lại tôi thì chẳng có áp lực gì, phòng có người chết đã là gì? Những chuyện tôi trải qua còn kinh khủng hơn thế nhiều, lúc này tôi mới lên tiếng: “Không sao đâu, thời này rồi còn sợ mấy chuyện đó à?”Mấy người họ suy nghĩ một lát, đành chấp nhận,