Tất nhiên ‘khí thiên địa’ này không phải chỉ không khí, chướng khí, hay mùi hôi thối, mà là phúc khí, hối khí, tổ khí, long khí,… Đã là người tu hành, bất kể theo trường phái nào, cũng phải bước qua giai đoạn Cảm khí này, nếu không rất nhiều chiêu thức không thể nào thực hiện.Và tôi chính là một ví dụ điển hình! Trong sách của ông ngoại ghi lại biết bao nhiêu điều thần kỳ, nhưng tôi chỉ vận dụng được có một chút xíu, nguyên nhân chính là do chưa bước vào tới cảnh giới Cảm khí này.Chiêu hồn có lệnh chiêu hồn, Cảm khí cũng có lệnh Cảm khí.
Xưa nay trường phái tu hành nhiều không kể xiết, lệnh Cảm khí của mỗi phái cũng không giống nhau.
Tôi không biết ông ngoại theo môn phái nào, bởi vì lệnh Cảm khí ông ghi lại có khoảng trên ba loại.Loại đầu tiên là Cảm khí dựa trên thiên thời, loại thứ hai là Cảm khí bằng ngũ hành, loại thứ ba là Cảm khí bằng tinh tú.
Tôi thầm suy tư, thời tiết hiện tại thay đổi thất thường, thỉnh thoảng lại bất chợt có mưa nhân tạo, rồi nóng lên toàn cầu gì đó, e rằng ‘thiên thời’ không phải loại dễ dùng.
Ngũ hành thì có triển vọng, nhưng để cảm khí kim mộc thủy hỏa thổ thì phải vất vả lắm, nhất là thủy hỏa, vừa nóng lại vừa lạnh, đúng là hành người, nên tôi quyết định chọn Cảm khí bằng tinh tú.Trong huyền học có phân ra hai mươi bốn vị thiên tinh, đầu tiên tôi phải cảm ứng được hai mươi bốn vì tinh túc này, sau đó mới có thể mượn lực lượng của tinh túc để bước vào cảnh giới Cảm khí.“Người đời thích đem luận về Cửu tinh để giải thích cho Tham Lang Vũ Khúc.
Thường gắn hai chữ ấy với long mạch, làm gì có ai dùng thiên tinh để chỉ bậy bạ vô ích.”Tôi lẩm nhẩm trong lòng, đứng trên ban công nhìn bầu trời.
Trong một khoảnh khắc, tinh thần của tôi trào dâng như cơn lũ, khiến tôi nhanh chóng cảm thấy rã rời.Giống như ảo giác vậy, bầu trời phủ mây đen kịt như bị một bàn tay vô hình vén ra.
Tôi nhìn xuyên thấu tầng mây, thấy được hai mươi bốn vì tinh túc khổng lồ tỏa sáng.Mỗi một vì sao đều lấp lánh ánh sáng đầy mê hoặc, giống như vùng đất thánh thần, làm người ta không cầm lòng nổi mà đắm mình trong đó.Nhưng ngay khi tôi muốn đến gần thì chợt nhận thấy có lực cản, có thể ngắm chứ không thể đến gần, khỏi phải nói cảm giác này khó chịu đến mức nào.
Tôi bước về phía trước theo bản năng, nhưng lại bị phản phệ, trong đầu như có tiếng nổ ầm vang, khiến khung cảnh trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.Nước mắt không kìm được chảy không ngừng, tôi hết lau rồi quệt mà chẳng ăn thua, đây là di chứng sau thất bại vừa rồi.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây