Edit: Cháo
Vào ngày đông chí, trên đường tan làm về nhà, Lâm Cảnh vào siêu thị mua một túi bánh trôi nhân mè, nghĩ một chút, anh lấy thêm một túi bột mì, tính để cho Nguyên Nhạc nặn bánh trôi chơi.
Thu dọn phòng bếp sau bữa tối xong, Lâm Cảnh nói với Nguyên Nhạc đi nặn bánh trôi, quả nhiên cậu hưng phấn hẳn lên, Lâm Cảnh vừa nói chuyện với Nguyên Nhạc vừa nhào bột.
Sau khi nhào bột xong, Lâm Cảnh chia đậu phộng thành từng miếng nhỏ, anh không bao nhân bánh luôn mà dạy Nguyên Nhạc nặn thành viên tròn.
Nguyên Nhạc nháo nhào đòi thử, viên bánh nho nhỏ không quá khó để nặn, mới đầu Nguyên Nhạc còn chưa nắm vững sức lực, nặn mãi không tròn, sau dần dần đã tròn hơn rồi.
Nguyên Nhạc chơi đến quên lối về, trên mặt cũng dính không ít bột mì, trông y như mèo hoa nhỏ vậy, Lâm Cảnh đứng bên cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại vui sướng của cậu, thật muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ kia một cái.
Cuối cùng anh vẫn dằn lòng được, chỉ sờ lên mặt cậu một cái mà thôi.
Nhạc Nhạc của anh không hiểu gì cả, anh cũng không nỡ dọa đến cậu.
Lâm Cảnh thả bánh trôi Nguyên Nhạc đã nặn và bánh trôi mua sẵn vào nồi cùng nhau, nấu một nồi bánh trôi sữa bò.
Nguyên Nhạc vô cùng vui sướng ăn bánh trôi mình làm.
Lâm Cảnh còn trêu cậu: “Bánh trôi Nhạc Nhạc nhà ta làm còn ngon hơn bánh trôi mua sẵn kìa.”
Nguyên Nhạc cười tít mắt, nhưng vẫn rất thành thật: “Anh ơi, bánh trôi nhân mè cũng ngon lắm ấy!”
Cũng may Lâm Cảnh đã dự đoán trước, không cho Nguyên Nhạc ăn tối nhiều nếu không cậu sẽ bị đầy bụng mất.
Còn hai ngày nữa là đến lễ Giáng sinh, mặc dù là ngày lễ nước ngoài, nhưng không khí trong nước đang sôi sục lắm rồi, các trung tâm thương mại được trang trí rất đẹp cùng với cây thông noel to nhỏ đủ kiểu.
Giáng sinh rơi đúng vào thứ Bảy, Lâm Cảnh dành riêng một ngày dẫn Nguyên Nhạc ra ngoài đi chơi.
Ngày lễ khắp nơi đều là người, trước giờ Lâm Cảnh không thích nơi đông người, anh thấy rất ồn ào, nhưng anh biết Nguyên Nhạc sẽ thích những chỗ như vậy, dù gì thì trẻ con đều thích chỗ đông vui náo nhiệt.
Chỉ cần Nguyên Nhạc vui, Lâm Cảnh cảm thấy mấy chỗ đông đúc như thế cũng không phải quá khó để chấp nhận.
Quả nhiên Nguyên Nhạc vui lắm, thấy nhân viên cửa hàng trong trung tâm thương mại hóa trang thành ông già Noel, cậu cũng tới vây xem như những bạn nhỏ khác, thậm chí Lâm Cảnh còn nghĩ lúc nào có cơ hội anh cũng sẽ cải trang thành ông già Noel dỗ cậu chơi.
Giáng sinh năm ngoái mẹ Nguyên Nhạc cũng dẫn cậu tới trung tâm thương mại, những cửa hàng trang trí bắt mắt, bài hát giáng sinh rộn rã, ngày lễ năm nay, mặc dù bên cạnh đổi thành người khác nhưng Nguyên Nhạc cũng vẫn vui vẻ như thế.
Sau khi về nhà, Lâm Cảnh mang quà giáng sinh anh đã chuẩn bị cho cậu ra.
Là một bộ dụng cụ vẽ tranh cho trẻ em, có vở vẽ và màu nước, Nguyên Nhạc rất thích, chơi một lúc xong thì lại quấn lấy Lâm Cảnh đòi anh kể chuyện về ông già Noel cho cậu nghe.
Năm nào mẹ cậu cũng kể cho cậu nghe một lần rồi nhưng cậu vẫn muốn nghe nữa.
Lâm Cảnh không biết câu chuyện thiếu nhi này, anh lập tức nhờ di động trợ giúp tìm kiếm, không nghĩ tới lại có mấy phiên bản lận, Lâm Cảnh lúng túng một lúc mới bắt đầu kể cho Nguyên Nhạc nghe.
Nguyên Nhạc tựa vào anh nghe chuyện: Ý? Sao không giống chuyện mẹ kể nhỉ? Có lẽ anh không biết câu chuyện này rồi.
Nhưng Nguyên Nhạc không để ý, vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Giọng Lâm Cảnh rất ấm và hấp dẫn, kể chuyện lại có tiết tấu. Nghe xong chuyện về ông già Noel, Nguyên Nhạc lại đòi Lâm Cảnh kể chuyện khác cho cậu, Lâm Cảnh lại đành phải lướt di động tìm một câu chuyện thiếu nhi khác.
Nguyên Nhạc nghe đến hăng say, còn thỉnh thoảng đặt câu hỏi y như một cậu bé tò mò, Lâm Cảnh vô cùng hưởng thụ, cảm giác bản thân đã mở khóa một kĩ năng mới, mai anh phải đi mua mấy tập truyện thiếu nhi về dự phòng mới được.
Chủ nhật, Lâm Cảnh có một bài bình luận phim cần phải viết.
Sau bữa trưa, anh bật phim lên xem, Nguyên Nhạc không chơi đồ chơi nữa mà ngồi cạnh xem cùng, Lâm Cảnh cũng tùy ý cậu, dù sao đó cũng là