Edit: Cháo
Sáng hôm sau, Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc tới đại lý ô tô.
Lâm Cảnh nhìn trúng một chiếc xe phổ thông, sau khi được tư vấn thì anh trả tiền cọc trước.
Sau khi ra khỏi đại lý ô tô, Lâm Cảnh lại dẫn Nguyên Nhạc đi mua di động, cài sim xong rồi mới về nhà.
Các dòng điện thoại nội địa ngày nay có hàng nghìn loại đều rất tốt, các công năng cho Nguyên Nhạc dùng đều có thừa.
Những phần mềm Nguyên Nhạc không dùng được, Lâm Cảnh xóa đi hết, cỡ chữ chỉnh to nhất, rồi cài thêm khóa vân tay của anh và Nguyên Nhạc, anh cũng đăng kí cho cậu tài khoản we chat, thêm bản thân, Lý Đông Minh và La Tinh Tinh vào.
Anh cài cuộc nói chuyện của mình và Nguyên Nhạc lên đầu trong giao diện we chat, sau đó kiên nhẫn dạy Nguyên Nhạc làm thế nào để mở khóa điện thoại, làm thế nào để mở we chat, làm thế nào để gửi tin nhắn thoại cho anh, rồi anh lại cài số di động của mình thành số quay nhanh trong di động của cậu, dạy Nguyên Nhạc cách gọi điện cho anh.
Nguyên Nhạc rất hưng phấn, học rất chi là nghiêm túc, cả chiều hôm đó, hai người họ một người ở phòng khách một người ở phòng ngủ, lúc thì luyện nghe gọi điện thoại, lúc thì tập gửi tin nhắn thoại trong we chat, Nguyên Nhạc chơi đến quên lối về, Lâm Cảnh cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm hơn, anh muốn lúc Nguyên Nhạc cần thì cậu có thể kịp thời liên lạc được với anh.
Lại đến một ngày thứ Bảy, Lâm Cảnh đã nhận xe mới, chiều nay anh lái xe đưa Nguyên Nhạc tới ‘Sơ Ngữ’, nhân lúc cuối tuần có thời gian muốn giúp Nguyên Nhạc thích ứng, làm quen với hoàn cảnh làm việc.
Lý Đông Minh đã nhận được tin của Lâm Cảnh từ sớm, đang ở trong tiệm chờ bọn họ.
Trước đó Lý Đông Minh đã nói qua với nhân viên trong tiệm, bảo rằng có cậu em trai muốn qua làm tại đây, trí tuệ của cậu ấy không giống người bình thường, thời gian làm việc sẽ khá tự do, không theo ca làm nào cả, hy vọng bọn họ sẽ trông nom cho cậu, việc nặng nhọc không để cậu phải làm, phải chú ý an toàn cho cậu, công việc nào đơn giản thì dạy thêm cho cậu, còn dặn riêng quản lý cửa hàng phải chú ý đến cậu hơn một chút.
Quản lý nói không thành vấn đề, nhân viên trong tiệm đều là những người Lý Đông Minh chọn lựa, nhân phẩm rất tốt, hắn cũng cảm thấy yên tâm.
Chờ hai người Lâm Cảnh đến, Lý Đông Minh giới thiệu Nguyên Nhạc với nhân viên cửa hàng, Nguyên Nhạc có chút xấu hổ nắm chặt lấy tay Lâm Cảnh.
Nhân viên cửa hàng cơ bản đều biết Lâm Cảnh, cũng từng thấy Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc tới đây mua bánh. Lý Đông Minh giới thiệu một lượt tên của nhân viên cho Nguyên Nhạc, bọn họ nhiệt tình cười chào hỏi với cậu, Nguyên Nhạc cũng ngại ngùng đáp lại bọn họ.
Làm quen nhau xong, Lý Đông Minh để những người khác đi làm việc của mình, còn hắn đích thân đi giới thiệu các khu vực làm việc trong cửa hàng cho Nguyên Nhạc.
Sau đó hắn để Nguyên Nhạc và Lâm Cảnh đeo tạp dề, đội mũ làm bếp, rồi rửa tay, hôm nay sẽ dạy Nguyên Nhạc làm chút việc đơn giản trước, chính là đóng gói bánh quy vào túi.
Lý Đông Minh và Lâm Cảnh ở bên Nguyên Nhạc, từ từ từng bước dạy Nguyên Nhạc đóng gói bánh. Động tác của Nguyên Nhạc không nhanh, nhưng làm rất chuyên tâm, cậu thấy vui lắm vì bản thân cũng có thể đi làm được rồi.
Lúc bọn họ về nhà, nhân viên trong tiệm nói với Nguyên Nhạc: “Hẹn gặp lại nhé”.
Nguyên Nhạc cũng phấn khởi vẫy tay với họ nói: “Hẹn gặp lại ạ”.
Lâm Cảnh thấy cậu cười, cảm thấy có chút đau lòng, cũng có chút cảm động.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cảnh cũng đi làm với Nguyên Nhạc, anh bảo Lý Đông Minh không cần phải tới nữa. Lý Đông Minh nghĩ chuyện cửa hàng Lâm Cảnh cũng quen lắm rồi, nên cũng không qua nữa.
Cửa hàng có cơm suất cho nhân viên, Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc cùng ăn cơm với bọn họ, Lâm Cảnh còn đặt mua đồ uống mời mọi người. Nhóm nhân viên trò chuyện vui vẻ với Lâm Cảnh, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện vài câu với Nguyên Nhạc.
Quản lý cửa hàng là một cô gái tên là Tô Tô. Cô vốn là người nhiệt tình, lại nghe lời dặn của Lý Đông Minh nên vô cùng săn sóc cho Nguyên Nhạc, khi nói chuyện với cậu khá là kiên nhẫn.
Lâm Cảnh nhìn thấy vậy cũng yên lòng hơn.
Buổi chiều lúc không quá bận rộn, Lâm Cảnh cố gắng để Nguyên Nhạc giao tiếp với nhân viên trong tiệm nhiều hơn. Quen thuộc hơn rồi Nguyên Nhạc không còn ngại ngùng với bọn họ nữa.
Sáng thứ Hai, trước khi ra cửa, Lâm Cảnh không yên tâm hỏi Nguyên Nhạc ba lần: “Hôm nay Nhạc Nhạc muốn đi làm không? Hôm nay không có anh ở đó đâu với em đâu.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn ba lần từ Nguyên Nhạc, Lâm Cảnh mới cùng cậu ra khỏi nhà, dọc đường đi anh vẫn không thấy yên lòng, cứ lo lắng như phụ huynh lần đầu tiên cho con mình đến nhà trẻ vậy.
Đến cửa hàng, giao người cho quản lý rồi, Lâm Cảnh vẫn cứ vừa đi vừa quay đầu ngóng nhìn, cuối cùng phải đến khi sắp trễ giờ dạy học rồi anh mới không thể không bước nhanh rời đi.
Cả sáng hôm ấy tim Lâm Cảnh cứ treo ngược trên cây, khó khăn chịu đựng đến buổi trưa, anh mới gọi điện cho Nguyên Nhạc, phải một lúc lâu cậu mới nhận điện, nghe tiếng nói hớn hở của Nguyên Nhạc trong điện thoại, Lâm Cảnh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, anh lại căn dặn Nguyên Nhạc phải đợi anh tan làm tới đón cậu.
Hôm nay không có anh trai ở bên, Nguyên Nhạc không thấy sợ hãi gì cả. Đồng nghiệp trong tiệm đều rất tốt, chị Tô Tô rất quan tâm đến mình, Nguyên Nhạc cảm thấy ngày hôm nay trôi vô cùng nhanh, cậu cũng cảm thấy hình như mình đã thật sự trưởng thành rồi.
Lâm Cảnh vừa tan làm đã vội chạy tới ‘Sơ Ngữ’.
Đỗ xe xong, đi tới bên ngoài ‘Sơ Ngữ’, cách tấm cửa sổ thủy tinh, Lâm Cảnh nhìn thấy Nguyên Nhạc bên trong, cục cưng của anh mặc tạp dề đội mũ làm bếp của tiệm, chuyên tâm dồn chí sắp xếp bánh mì lên giá gọn gàng, mắt Lâm Cảnh ươn ướt, anh đứng bên ngoài nhìn một lúc