Edit: Cháo
Giờ dạy học của Lâm Cảnh vào thứ Năm khá ít, chừng 4 giờ chiều là anh đã về đến khu tập thể.
Lúc này trong hành lang khá yên tĩnh, người lớn còn chưa tan làm, học sinh cũng chưa tan lớp, các ông các bà vẫn chưa tụ tập.
Khi còn mấy bậc thang nữa là đến tầng 5, tầm mắt Lâm Cảnh vô thức liếc về phía nhà Nguyên Đại Thành ở phía bên phải.
Ngoài dự đoán, anh thấy có người ngồi sau cửa sắt, hai tay nắm lấy thanh sắt trên cửa, thông qua khe hở trên đó mà nhìn anh.
Đó là một cậu trai chừng 20 tuổi, trông trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to trên khuôn mặt thanh tú đang tò mò nhìn anh không chớp mắt.
Lâm Cảnh ngẩn người dừng một nhịp chân, anh nghĩ: Đây chính là cậu ngốc đó sao?
Xem chừng cậu ở nhà một mình, không có việc gì làm nên mới ngồi không cạnh cửa thế này.
Bước chân Lâm Cảnh dần chậm lại, anh cười nhẹ với Nguyên Nhạc, dời tầm mắt chuẩn bị đi tiếp.
“Anh ơi”, cậu ngốc kia rụt rè gọi anh.
Lâm Cảnh không biết cảm giác trong lòng mình là gì nữa, anh dừng bước nhìn Nguyên Nhạc.
Cậu ngốc cũng khẽ cười với anh, đôi mắt to tròn cong lên, khóe miệng cũng hơi vểnh lên, có mấy phần đáng yêu thuộc về trẻ con, ngây thơ tốt đẹp.
Lâm Cảnh mềm lòng, cũng ngồi xổm xuống trước cửa sắt, tầm mắt ngang với Nguyên Nhạc, dịu dàng hỏi: “Em tên là gì?”
“Tên em là Nguyên Nhạc” Nguyên Nhạc vui vẻ trả lời giống như một đứa bé mới đi nhà trẻ.
Nguyên le*? Lâm Cảnh đọc lại một lần trong lòng rồi hỏi: “Nhạc nào, là Nhạc trong vui vẻ (khoái nhạc) sao?”
*bính âm của từ Nhạc
“Là vui vẻ, mẹ nói phải vui vẻ.” Nguyên Nhạc phấn chấn nói.
“Ừ, tên rất hay.” Lâm Cảnh cười khẽ nhìn Nguyên Nhạc.
Anh bỗng nhớ ra trong túi có một cây kẹo mút được học sinh cho sau giờ học, dù không thích ăn kẹo, nhưng là món quà nhỏ học sinh tặng nên anh cũng vui vẻ nhận.
Lúc này anh lấy cây kẹo từ trong túi ra, chìa tay với Nguyên Nhạc: “Ăn kẹo không?”
Nguyên Nhạc nhìn cây kẹo một chút, ngón tay động động, dường như muốn cầm lấy mà không dám.
Lâm Cảnh khích lệ nhìn cậu: “Không thì, anh bóc vỏ cho em nhé.”
Nguyên Nhạc chăm chú nhìn Lâm Cảnh bóc vỏ kẹo, lúc bóc xong rồi, cậu rốt cục không nhịn được nhận lấy rồi lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Cám ơn anh ạ.”
Đến khi Nguyên Nhạc nhét cây kẹo vào miệng rồi, Lâm Cảnh phát hiện mắt Nguyên Nhạc đã híp lại. anh bị dáng vẻ thỏa mãn của cậu làm cho buồn cười, nghĩ trong lòng: Thú vị thật đấy.
Lâm Cảnh nhìn Nguyên Nhạc ăn kẹo một lúc, anh chỉ vào cái que trắng nhỏ nói với cậu: “Chút nữa ăn kẹo xong, không được nghịch cái que này, phải vứt vào thùng rác, biết không?”
Nguyên Nhạc ngậm kẹo gật đầu, trước kia mẹ cũng nói với cậu rồi, chuyện này thì cậu biết.
Lâm Cảnh đứng dậy: “Anh đi đây.”
“Tạm biệt anh ạ.” Nguyên Nhạc vẫy tay với anh, bởi vì đang ngậm kẹo nên