*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi cũng không vội đi, mà là lập tức hỏi: "Ta muốn ban thưởng cái gì thái hậu đều cho ư?"
Thái hậu ngẩn ra, xưa nay nàng ta đều chỉ ra lệnh với người khác, còn chưa bao giờ bị người khác yêu cầu, vốn cho rằng mình vừa lên tiếng, Lạc Vân Hi nhất định sẽ phục tùng.
Nàng ta giận dữ, quát lên: "Ngươi dám yêu cầu thưởng sao? Không sợ ai gia chém ngươi sao?"
Lạc Vân Hi cười nhạt: "Nếu như Thái hậu không chịu cho, như vậy, ta đồng ý chết cùng Đỗ tiểu thư."
Thái hậu tức giận đến đau ngực, nhìn mặt Lạc Vân Hi nhẹ như mây bay, lại nói lời uy hiếp, cắn răng nói: "Nếu như ngươi có thể cứu, yêu cầu không quá đáng, ai gia sẽ đáp ứng ngươi!"
Nếu quá mức, vậy nàng ta cũng phải cân nhắc một chút.
Lạc Vân Hi hơi cong gối, thi lễ một cái, xoay người đi về phía hậu viện.
Trong nhà Đỗ Tình Yên đứng ba tầng hạ nhân, cũng không ai dám lớn tiếng nói chuyện, nín thở yên lặng, nghe tiếng khóc trong phòng, mặt có chút bi thương.
Huyền Ca đưa theo Lạc Vân Hi chạy thật nhanh tới, Quân Lan Phong cũng cùng đến đây, ba người cùng vào phòng.
Cách bình phong, Lạc Vân Hi đã nghe được tiếng gào khóc của Nhan Dung Kiều: "Yên nhi, ngươi không thể bỏ nương lại!"
Vòng qua bình phong, nàng thả nhẹ bước chân, chớp mắt đã nhìn thấy Nhan Dung Kiều ngồi ở đầu giường, Nhan Quốc Công ngồi trên giường êm gần đó, dung nhan như già đi mười tuổi, mắt xanh thẳng tắp nhìn Đỗ Tình Yên nằm trên giường.
Trong phòng còn có những người khác, Lạc Vân Hi không tinh tế đánh giá, chỉ là, nàng cảm giác có một ánh mắt rất quen thuộc, liền hướng về phía bên kia chớp mắt một cái.
Chỉ thấy tóc nữ tử xốc xếch đứng bên cạnh bình phong, nàng ta mặc áo màu đỏ rực bằng vải bồi, váy dài xanh đậm, quần áo xốc xếch, gương mặt tiều tụy, bọng mắt rất lớn, đang giật mình nhìn về phía nàng.
Lạc Vân Hi ngẩn ra, một lúc mới nhận ra đây là Lạc Băng Linh.
Hơn một năm không gặp, nàng ta càng ngày càng khó nhận ra. Trên khuôn mặt là thần sắc u ám, âm trầm không còn phấn chấn như một năm trước, ánh mắt đục ngầu, không hề chú ý trang phục đang mặc, trong mắt đày sự khiếp đảm, đó là thứ nàng chưa bao giờ thấy trong mắt Lạc Băng Linh.
Vừa sửng sốt một chút, Lạc Vân Hi cũng không có thời gian để ý tới nàng ta, vội vã thu ánh mắt lại, bước tới trước giường.
Đoan Mộc Ly đứng ở trước giường, nhường cho nàng một vị trí, trầm giọng nói: "Ngươi tới đi."
Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, Đoan Mộc Ly cũng không nhìn mình, lông mi dài run rẩy, ánh mắt nhìn đôi mắ đang đóng chặt của Đỗ Tình Yên.
Nhan Dung Kiều vươn tay phải ra, bảo về trước người Đỗ Tình Yên, sốt sắng hỏi Lạc Vân Hi: "Ngươi thật sự biết y thuật sao?"
Thấy trong mắt nàng ta đầy vẻ không tin, Lạc Vân Hi khinh nhếch nhẹ nhếch môi.
"Để nàng trị đi! Nhị hoàng tử sẽ không nói láo." Giọng nói trầm thấp của Nhan Quốc Công truyền đến: "Hơn nữa, người cũng sắp không chống đỡ nổi rồi, tốt xấu gì cũng còn nước
còn tát!" Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu rất nặng nề.
Ánh mắt Lạc Vân Hi thoáng nhìn ở giữa, liền thấy một đầu khác có 7, 8 cái nam nhân ăn mặc khác nhau đang đứng, chính là ngự y trong cung, đầu bọn hắn đang đầy mồ hôi thấp giọng bàn bạc.
Nhan Dung Kiều vẫn cứ không thể tin được mà nhìn Lạc Vân Hi, nước mắt ngừng rơi, lắc đầu nói: "Không, không, nàng nhất định muốn hại đến tính mạng Yên nhi, phụ thân, nàng—— "
"Nàng là Cửu Vân." Đoan Mộc Ly bỗng nhiên bình tĩnh lên tiếng, đánh gãy lời Nhan Dung Kiều nói.
Nhan Dung Kiều liếc nhìn Quân Lan Phong, miễn cưỡng nuốt chuyện muốn nói vào trong bụng, thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì? Không thể nào!"
Nhan Quốc Công cũng kinh ngạc, từ trên giường đứng lên, thân thủ vẫn mạnh mẽ y như người trẻ tuổi, vọt tới bên cạnh Lạc Vân Hi, khiếp sợ y như Nhan Dung Kiều: "Nàng là Cửu Vân sao?"
"Ta có thể làm chứng." Quân Lan Phong đứng sau lưng mọi người, nhỏ giọng nói.
Lạc Vân Hi không ngờ Đoan Mộc Ly sẽ nói chuyện này, mở mắt ra, nhìn Đoan Mộc Ly không chút biểu tình quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Nếu như không muốn nàng chết nhanh hơn nói, thì xin tránh ra, đừng quấy rầy ta chẩn bệnh!"
Hai chữ "chẩn bệnh" vừa nói ra khỏi miệng, Nhan Quốc Công và Nhan Dung Kiều lập tức lui lại vài bước.
Việc này rất quan trọng, hai người hiển nhiên không thể tin tưởng Đoan Mộc Ly cùng Quân Lan Phong nói hoàn toàn, nhưng ánh mắt nhìn về hướng Lạc Vân Hi đã có biến hóa.
Lạc Băng Linh vẫn đứng cạnh tấm bình phong, hôm nay nàng ta ở chỗ này, kỳ thực là bởi vì Đỗ Tình Yên cập kê, trong phủ không thể lo lắng chu toàn, nên gọi nàng ta tới hỗ trợ.
Nhan Trình vốn là con thứ, vả lại đã bị đuổi khỏi Nhan gia, ngay cả họ ngoại như Đỗ phủ cũng không bằng, tuy vẫn được Nhan Dung Kiều chiếu cố, vậy cũng không tránh được việc Nhan Trình muốn lấy lòng, mà bản thân, với tư cách thê tử không được hắn sủng ái, hoàn toàn là một nô tài cao cấp của Đỗ phủ.
Ánh mắt nàng ta chợt lóe nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, trong lòng còn chưa hoàn toàn tiêu hóa câu nói kia của Nhị hoàng tử.
Nàng là Cửu Vân... Cửu Vân!
Dù cho nàng ta không hay ra khỏi nhà, tin tức bế tắc, nhưng cũng nghe nói đại danh của thần y Cửu Vân ở kinh thành, đây chính là đồ đệ của thần y Cửu Khúc Chỉ, y thuật thậm chí còn cao