Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edior: thu thảo 

Lạc Vân Hi một mặt kêu "Cửu Sát ", một mặt đi vào trong.

"Đến rồi! Gia, ngài trước tiên nằm xuống đã." Cửa sổ phòng chính có ánh nến mờ tối, truyền ra giọng nói có chút dồn dập của Cửu Sát cùng với một trận âm thanh linh tinh.

Lạc Vân Hi mới đến trên bậc thang, cửa phòng liền được mở ra từ trong, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Lạc Vân Hi bịt miệng mũi lại.

Mặt Cửu Sát nở nụ cười khổ với nàng nói: "Lạc tiểu thư, để cho ngươi chê cười rồi, đêm này gia uống nhiều rượu, lần đầu tiên say như vậy!"

Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, cất bước đi vào trong.

Mày Cửu Sát càng ngày càng nhíu lại.

Bởi vì là Thiên viện, cho nên ở đây không có bình phong, đồ dùng trong phòng cực kỳ đơn sơ, chớp mắt đã có thể nhìn thấy giường Thanh Mộc dựa vào tường.

Màn màu trắng ngọc phổ thông buông xuống hai bên, trên giường là chăn gấm xếp màu xanh, một cái giày quan màu đen lộ ra ngoài chăn.

Lúc Lạc Vân Hi đi tới, chiếc giày quan kia nhúc nhích một chút, Quân Lan Phong một tay xốc chăn lên, trở mình một cái, sống lưng mặc áo màu đen quay ngược về hướng hai người, thấp giọng nói: "Nóng quá... "

Lạc Vân Hi nhíu mày.

Cửu Sát sau lưng bất đắc dĩ nói: "Vốn định cởi quần áo cho gia, chỉ là cởi được một cái áo khoác, khí lực của gia quá lớn, lại không ngừng đòi uống rượu, thuộc hạ hết cách rồi, đành phải để hắn nghỉ ngơi như vậy."

Ánh mắt Lạc Vân Hi chuyển về bốn phía, quét mắt qua trên tường trên bàn, nơi nào cũng rỗng tuếch, không có thứ gì.Gian phòng này vốn không có người ở, cho nên, chỉ để có chiếc giường cũ này.

Lông mày của nàng nhíu càng chặt, Quân Lan Phong rõ ràng uống ly rượu nàng điều chế kia, sao còn say, lại còn say lợi hại như vậy chứ?

Nàng hơi nghĩ một lát, phân phó Cửu Sát: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."

Cửu Sát vui mừng nhướng mày, vội vàng nói: "Vậy xin nhờ tiểu thư chiếu cố gia nhà chúng ta."

Hắn chạy còn nhanh hơn thỏ, một chữ cuối cùng vừa dứt, cửa phòng đã bị đóng lại.

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, không để ý tới hắn nữa, đến trước giường, trước tiên cởi giày của nam nhân, sau đó đưa tay xốc chăn gấm, ngữ điệu lạnh nhạt: "Ta cởi quần áo cho ngươi!"

Quân Lan Phong mơ màng quay đầu lại, nhưng không mở mắt, chỉ là quơ tay, không nhịn được nói: "Tránh ra."

Lạc Vân Hi không nói gì, sắc mặt sầm lại, nguy hiểm nheo mắt lại: "Quân Lan Phong, ngươi lặp lại lần nữa!"

Nhưng Quân Lan Phong vung tay phải lên, có chút không vui hất chăn gấm xuống mặt đất, ngủ say như chết.

Thế mà, hắn ngủ cực kỳ bất an, trong chốc lát đã tỉnh rồi, trong cổ họng còn có tiếng nói.

Lạc Vân Hi nhìn hắn, giữa hai lông mày dâng lên mấy phân lo âu, hiện nay là tháng ba, hắn cởi áo ngoài, dạng ngủ này, chỉ sợ đến nửa đêm sẽ bị lạnh.

Nàng vươn tay phải ra, trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn, kéo hắn lên, không nói lời gì, trực tiếp cởi cúc áo trắng ở cổ hắn.

"Cút!" Quân Lan Phong thấy giấc ngủ bị quấy rầy, tức giận lớn tiếng khiển trách.

Lạc Vân Hi tức điên, một vỗ một bạt tai trên mặt hắn, nhưng mà, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, như chỉ lo đánh đau hắn, trong miệng lại nói: "Ngươi còn
nói thêm một câu, ta liền ném ngươi ra ngoài!"

Vào lúc này Quân Lan Phong có chút tỉnh táo, hắn có gắng mở mí mắt ra, nhìn về hướng Lạc Vân Hi, giờ khắc này, trên người hắn bị Lạc Vân Hi một tay nâng đỡ, ánh mắt chỉ có thể thấy cổ Lạc Vân Hi.

Hắn tiến đến da thịt của nữ nhân trước mặt, bất chợt đưa tay, một tay lấy Lạc Vân Hi ôm chặt, giọng nói ủy khuất gấp đôi: "Hi nhi, Hi nhi... "

Động tác cởi áo cho hắn của Lạc Vân Hi hơi ngưng lại, nội tâm, tràn ngập lên một tia tan nát cõi lòng, nhưng lại xao động ngọt ngào không nói ra được.

"Lan Phong... " Nàng cúi đầu, một tay nâng cằm hắn lên, nghiêm túc ngưng mắt nhìn hai mắt hắn.

Quân Lan Phong cũng nhìn lại nàng, mắt phượng bị rượu làm đỏ bừng, yên lặng nhìn mắt Lạc Vân Hi, cảm giác say đã qua một nửa, nhưng ánh mắt vẫn rất là mê man.

Lạc Vân Hi hiếm khi có trông thấy hắn có vẻ khả ái như vậy, vừa muốn nhân giờ khắc này đầu óc hắn có chút hồ đồ, càng muốn có ý định khi dễ hắn.

Vì thế, nàng dứt khoát thả y phục của hắn ra, khóe miệng nhếch nhẹ, hỏi: "Quân Lan Phong, nhận ra ta là ai sao?"

"Hi nhi..." Quân Lan Phong lẩm bẩm, giọng nói còn có chút dại ra.

Lạc Vân Hi nhịn cười nói: "Ta không phải Hi nhi!"

Nàng nói xong, tay đang cầm cằm hắn nắm chặt lại, môi đỏ mọng hướng về phía môi mỏng nóng bỏng của hắn, lúc tới gần, Lạc Vân Hi lại có chút run rẩy.

Đôi môi đụng nhau, mùi rượu ngút trời truyền đến, xen lẫn tư vị miệng quen thuộc từ lưỡi nam nhân, Lạc Vân Hi nhất thời ngớ ra.

Nhưng, một tay Quân Lan Phong giữ ở eo nàng, vô cùng lưu luyến nụ hôn này, hai tay đan xen, ôm chặt người lòng dạ sắt thép như nàng.

"Hi nhi, ngô... " Hắn uống rượu loạn tình hô, theo bản năng xoay người một cái, mang thân thể nữ tử mềm mại vào giữa giường, áp thân thể như núi cao lên.

"Ừm... " Đầu Lạc Vân Hi đột nhiên choáng váng, bất chợt đổi một tư thế, nàng không khỏi có chút khó chịu than nhẹ một tiếng.

Nhưng trong miệng nam nhân lại vang lên âm thanh hàm chứa kiều mị và uyển chuyển vô hạn.

Cửu Sát cùng Vô Tràng trốn ở ngoài cửa phòng, sắc mặt hai người nghe trộm nhát thời cổ quái.

Khi nghe thấy Quân Lan Phong nhận ra Lạc Vân Hi, bọn hắn thở phào một cái, nhưng không có rời đi luôn. Lúc này, bất chợt nghe được không khí bên trong phòng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện