Nam tử hồng y đứng dưới ánh trăng, vạt áo tung bay, hắn lẳng lặng đứng trên lối mòn mà khuôn mặt kia lại âm trầm đáng sợ, đáy mắt lạnh lùng nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất.
Long Vũ Cầm nhìn chằm chằm nam tử yêu nghiệt kia, nuốt xuống một ngụm nước miếng, không thể không nói nam tử này là nam tử ưu tú nhất trong những nam tử mà nàng đã gặp. Nam tử hoàn mỹ lại kinh diễm như vậy không thê là nhân loại được.
Nam tử kia bước lên một bước, nhếch môi nhìn Long Vũ Cầm làm cho ả ta tim đập nhanh hơn, trở nên càng bất an. Ả không cho là nam tử cười âm lãnh này sẽ nhìn trúng nàng.
“Tiểu Dạ Nhi không xứng đẻ bổn vương yêu thích, vậy ngươi xứng sao?”
Lời nói lạnh lùng đoạn tuyệt làm cho Long Vũ Cầm kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng từ từ đứng dậy, hung ác nhìn Dạ Nhược Ly: “Tại sao? Tại sao nữ nhân này tệ như vậy người còn thích ả ta? Loại nữ nhân giống như ả vốn nên…”
Lời nói đang nói liền bị đứt giữa chừng bởi vì có một bàn tay đang không ngừng bóp chặt cổ nàng, nàng hơi ngẩng đầu liền thấy dung nhan tuấn mỹ lại âm lãnh.
“Câm miệng!” Cung Vô Y quát lạnh, sát khí trong mắt không thèm che giấu “Ngươi cho ngươi là ai mà dám vu cáo vị hôn thê của bổn vương? Ngươi cho ngươi có một chút tư sắc thì tốt hơn nàng sao? Bổn vương nói cho ngươi biết trong mắt bổn vương, dù có là mỹ nhân cũng chỉ là vi khuẩn thôi, đương nhiên là ngoại trừ tiểu Dạ Nhi ra, nàng mạnh mẽ như vậy không giống nữ nhân!” (Nhã Nhã: sao có cảm giác như CVY đang chửi khéo DNL vậy ta? =))) )
Mới nghe nửa câu đầu Dạ Nhược Ly có chút thích nhưng khi nghe nửa câu sau, vài phần tốt đẹp kia là mất sạch sẽ.
“Phanh!” Bàn tay hắn vung lên đẩy Long Vũ Cầm ra, chán ghét nhìn tay mình, nhíu mày nói: “Sao bổn vương lại xúc động như vậy chứ? Tự tay chạm vào ngươi? Về rồi phải dùng nước sát trùng rửa sạch mới được, dù bổn vương muốn tự chặt tay này nhưng mà nếu không có tay sao ôm Dạ Nhi được đây?”
“Khụ, khụ…” Long Vũ Cầm xoa xoa cổ họng mình, ho khan mấy tiếng, mà vừa nghe đến lời nói kia của hắn nàng liền tái mặt, trong mắt đều là ý khuất nhục.
Dạ Nhược Ly co rút khoé miệng, không nói gì nhìn Cung Vô Y, thu tầm mắt lại lạnh lùng nhìn Long Vũ Cầm, nhếch môi cười lạnh: “Long Vũ Cầm, đây là cô tự đưa lên cửa, lúc trước Long gia các người đối xử với Long Phi Thanh ra sao thì giờ ta sẽ trả lại cho các người — gấp đôi!”
“Cô… cô không được làm như vậy!” Long Vũ Cầm khẩn trương lui về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Dạ Nhược Ly đang đi về phía nàng.
“Không được? Tại sao lại không được?” Lạnh lùng cười, Dạ Nhược Ly nhướng mắt, “Từ lúc các người gây thương tổn cho Long Phi Thanh liền đã bị kết cục bị diệt vong rồi, đây là các người tự tìm, đừng trách ai!”
Thuộc hạ của nàng cũng là người nhà của nàng, không thể để người khác thương tổn được! Nếu không chỉ có một kết quả – đó là chết!
“Cô tức giận vì một nam nhân như vậy không sợ người giận quá mà giết cô sao?” Long Vũ Cầm cắn môi, lui về sau hai bước, nhìn về phía Cung Vô Y nói “Chính người cũng thấy rồi đó, cô ta có quan hệ không bình thường với Long Phi Thanh, chẳng lẽ người có thể khoan dung sao?”
Dạ Nhược Ly nhẹ châm biếm một tiếng, nàng không ngờ rằng cô ta còn ôm hy vọng vào lúc này.
“Ta với yêu nghiệt này không có quan hệ gì với nhau, chuyện của ta hắn không có tư cách xen vào, mà để ta nói cho cô cái này…” Hơi cúi người xuống, Dạ Nhược Ly nói nhỏ bên tai Long Vũ Cầm, nhỏ đến nỗi mà Cung Vô Y không thể nghe được “Long Phi Thanh không chỉ là thuộc hạ của ta mà thân phận của hắn còn là một trong sáu vị trưởng lão Ám Dạ các, dù là thân phận hay địa vị đều cao hơn Niệm Khê các chủ, chỉ bằng đám phế vật các người cũng muốn giết hắn sao?”
Thân thể Long Vũ Cầm hơi run lên, dù nàng ở Thiên Vũ quốc nàng cũng biết Ám Dạ các danh chấn đại lục.
Cái tên Long Phi Thanh là một trong sáu vị trưởng lão nàng cũng đã nghe qua nhưng mà chỉ nghĩ là trùng tên mà thôi, ai ngờ hai người này lại là một, nói vậy, thân phận của nữ tử này… là…
Các chủ chân chính của Ám Dạ các! Mà nàng cũng là một luyện đan sư thần bí cao quý!
Trời ạ, hôm nay nàng đụng tới ai vậy nè, nếu biết chuyện này sớm hơn thì dù có cho nàng gan trời nàng cũng không dám chọc.
“Biết rồi sao?” Dạ Nhược Ly lãnh đạm lướt mắt qua mặt tái nhợt của Long Vũ Cầm, từ từ xoay người quát lạnh, “Thanh Long, ‘chiếu cố’ nàng thật tốt cho ta, nhớ kỹ là đừng để nàng ta chết sớm quá, ta muốn nàng nhận hết thống khổ rồi hãy chết, chuyện này giao cho mi đó.”
Từ trong chiếc nhẫn loé lên một luồng sáng xanh liền xuất hiện một thiếu niên có khuôn mặt đáng yêu, hắn chu miệng, uỷ khuất nhìn Dạ Nhược Ly nói “Chủ nhân, chuyện này ta thành thạo nhất nhưng mà ta đói quá, không có mà sức làm.”
“Thanh Long, ngươi muốn yêu cầu điều kiện với ta?” Dạ Nhược Ly nhíu mày, trêu chọc nhìn khuôn mặt đáng yêu kia.
“Người ta chỉ đói bụng thôi mà, đói lắm luôn á, chủ nhân, người ta muốn ăn đan dược, muốn ăn liền á…” Thanh Long lăn lộn dưới đất, cả bộ áo xanh dính đầy tuyết trắng dưới đất, một hồi sau mới chịu bò dậy lay tay áo nàng, đôi mắt mọng nước chớp chớp: “Chủ nhân, người coi như người ta không có ăn vụng, người thưởng ta một lọ đan dược được không?”
Bị Thanh Long nhìn như vậy, Dạ Nhược Ly không khỏi mềm lòng lấy ra một lọ đan dược trong nhẫn Huyền Linh, tuy ngươi là thần thú nhưng cũng không ăn nhiều đan dược được đâu, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc đó ngươi ăn nhiều quá mà khó tiêu sao?”
Vừa nhận đan dược, Thanh Long cười như nở hoa, nhẹ gật đầu: “Chủ nhân, không có lần nữa đâu, ta chắc chắn đó.”
Dạ Nhược Ly xoa đầu Thanh Long rồi nhìn sang phía Cung Vô Y, nhẹ nhíu mày: “Yêu nghiệt, nếu huynh không có lời gì để nói thì ta đi trước, ta còn nhiều chuyện cần làm lắm, phải đi trước.”
Cung Vô Y nhìn nàng cười khẽ, mị hoặc vô cùng: “Để bổn vương đoán, nàng muốn đi đối phó Hoả gia và Bắc Ảnh gia đúng không?”
“Không sai, ta hận hai gia tộc này nên ta không thả bọn họ rời đi đâu.” Sát ý tuôn trào ra ngoài, nàng lạnh lùng nói, nàng không nghi ngờ sao hắn có thể biết suy nghĩ này của nàng vì dù sao hắn cũng hiểu biết chuyện này một hai.
Cung Vô Y nhếch môi, híp mắt, lười nhác nói: “Cần bổn vương giúp gì không?”
Trong mắt Dạ Nhược Ly loé ra khí thế bá đạo, nhìn hắn nói: “Ta không cho là còn cần trợ giúp để đối phó với đám phế vật kia, chỉ cần mình ta là đủ, không cần ai giúp đỡ.”
Nói rồi Dạ Nhược Ly đi nhanh rời khỏi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của hắn, Cung Vô Y cười mị hoặc: “Bây giờ chắc Hàn Phong đã phế tên phế vật Hoả gia kia rồi, nữ nhân bổn vương nhìn trúng đám phế vật kia sao có thể thăm dò?”
Hoả Lăng Thiên có lẽ không nghĩ tới lúc trước hắn thèm thuồng nhìn Dạ Nhược Ly liền nhận được tai vạ thảm thiết này…
Lúc này ở biệt viện Hoả gia tràn đầy tiếng khóc, Hoả Tinh lạnh lùng nhìn qua đám người đang khóc sướt mướt, tức giận nói: “Các ngươi nói là khi nãy có một người áo đen tới, mà hắn còn dẫn theo rắn độc, phế đi căn nguyên của cháu ta sao?”
Trong ốc lúc này có một đám nữ nhân, hoàn phì yến gầy đều có đủ, những nữ nhân này đều có chút sắc đạp, phong tư trác tuyệt, mà lúc này bọn họ đều bi thương quây quần bên giường.
Trên giường là một nam tử, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể không còn lành lặn, hạ thân thì máu chảy đầm đìa, cực kỳ bi thảm, nhìn vào cũng đủ làm người ta sởn hết gai gốc.
Những nữ nhân này bi thương là không phải giả, nếu Lăng Thiên thiếu gia đã bị thương chỗ đó thì các nàng liền không còn tác dụng gì, mà lấy tính cách của hắn sẽ không thả các nàng đi, như vậy những ngày sau này của các nàng sẽ ra sao? Mà bọn họ đang bi thương nên cũng không ai trả lời câu hỏi của Hoả Tinh trưởng lão, đều đang nức nở không ngơi.
“Hừ đã sớm nói cho con đừng mang nữ nhân nào theo mà không nghe…” Hoả Tinh lạnh lùng hừ, sát ý dày đặc lan toả ra “Vừa nãy ai ở bên hầu hạ Lăng Thiên, mau ra đây cho lão phu!”
Một nữ tử xinh đẹp run rẩy đứng ra, nàng quỳ xuống cúi đầu nói “Là… là.. thiếp…”
Hoả Tinh liền rút kiếm trên lưng ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ông ta liền đâm vào người nữ tử kia.
Nàng kia hoảng sợ trừng to mắt, há to miệng, không kjip nói gì đã ngã xuống…
“A!”
Tiếng la lớn vang lên trong phòng, tất cả nữ tử đều nín lặng, ôm nhau gắt gao, khẩn trương nhìn Hoả Tinh, sợ mình sẽ là nạn nhân kế tiếp.
“Biến, biến hết cho lão phu!”
Câu này giống như lệnh đặc xá, chúng nữ nhanh chóng chạy ra ngoài, sợ mình trễ một tý liền mất mạng.
“Trưởng lão, Tinh trưởng lão…” Bên ngoài có một hạ nhân chạy tới, thở dốc “Vũ Sa tiểu thư và Viêm thiếu gia đã về.”
“Rầm!” Ông đấm mạnh nắm đám lên bàn, đôi mắt trở nên tàn nhẫn, sát ý lan rộng “Chuyện này cùng hai người kia không thể không liên quan, nếu cháu ta đã tàn vậy ta sẽ không để bọn họ sống tốt!”
Nói rồi nhìn Hoả Lăng Thiên đang nửa sống nửa chết trên giường, phất tay áo, dứt khoát rời đi.
Hoả Viêm, Hoả Vũ Sa, hôm nay là ngày chết của các ngươi!!!
Ngay lúc Hoả Tinh đi về phía tiền sảnh thì hai huynh muội Hoả Viêm cũng đang kề vai đi tới, vì thế mà hai bên chạm mặt! Nhìn thấy vẻ mặt ‘đau lòng mất con’ của Hoả Tinh, Hoả Vũ Sa khinh thường cười: “Lão nhân, sắc mặt ngươi quá tệ, chẳng lẽ hôm nay con ngươi chết sao, hay là có đứa cháu đích tôn nối dòng nào bị phế à? Chuyện này vui quá, chúc mừng!” (Nhã Nhã: Sa Sa nói chuẩn *giơ ngón tay cái*, HVS: Đương nhiên, không nhìn coi bổn tiểu thư là ai a? *cười đắc ý*)
Dừng chân lại, Hoả Tinh mặt đầy sát ý “Hoả Vũ Sa, quả nhiên là ngươi làm! Ta muốn giết ngươi báo thù cho cháu ta!”
Hoả Vũ Sa giật mình, lời vừa rồi nàng chỉ không thích đôi ông cháu này nên mới nói, chẳng lẽ thực sự Hoả Lăng Thiên đã bị phế?
“Ha ha..” Nghĩ tới đây Hoả Vũ Sa không nhịn được cười lớn, tiếng cười cứ quanh quẩn cả đêm hôm “Thật là tốt quá, đại ca, ca có nghe không, công cụ hại người của phế vật Hoả Lăng Thiên kia bị phế rồi, muội thật sự không nhịn được nữa, ha ha, tối nay vui quá luôn, không biết là ai tốt bụng làm nữa, nếu biết ta sẽ khắc hắn thành tượng, cảm tạ hắn đã trừ bỏ tai hoạ cho dân.”
Nghe vậy Hoả Viêm nhếch môi cười, sủng nịch nhìn nàng.
“Chắc là Hoả Lăng Thiên kia chọc phải người không nên chọc nên mới bị quả báo đó, ta sớm đã muốn phế tên phế vật kia rồi, tiếc là có người làm trước rồi.”
“Ngươi… các ngươi…” Sắc mặt Hoả Tinh xanh mét, giơ kiếm đâm tới Hoả Vũ Sa “Ta muốn giết các ngươi báo thù cho cháu ta!”
Trong mắt loé ra hàn quang, Hoả Vũ Sa cười lạnh, bình tĩnh nhìn kiếm kia đâm tới “Thiên Hoả, giết lão!”
Hồng quang trong tay áo loé ra liền xuất hiện một con rắn hồng, lè cái lưỡi dài đánh úp về phía Hoả Tinh, mà Hoả Tinh không đề phòng Thiên Hoả liền cắn chặt cổ tay ông, đau quá mà Hoả Tinh muốn hất ra, bóp chặt cổ tay bị thương.
Hồng Xà rơi xuống mặt đất, hồng quang bao quanh người nó, thân hình nó dần kéo dài rồi hoá thành một la lỵ hồng y.
“Thú hoá hình người?” Hoả Tinh biến sắc mặt, mà trên cổ tay hắn một sơ tơ màu hồng dần lan lên phía về tim đau đến mắt hắn đều co: “Thứ này không phải là sủng vật sao? Nó là Huyền thú có thể hoá thành hình người, Hoả Vũ Sa những năm này ngươi giấu quá sâu!”
Nhiều năm trôi qua như vậy mà không ai phát hiện, trong tay Hoả Vũ Sa có một Huyền thú hung mãnh như vậy.
“Trúng độc của ta rồi a… Lão già, ngươi chết chắc rồi!” Thiên Hoả phồng má, đôi má hơi ửng hồng nhìn rất dễ thương, lông mi thì dày như quạt hương bồ, đôi mắt tròn xoe trừng Hoả Tinh “Ngươi muốn giết chủ nhân ta mà không nghĩ mình có xứng không sao? Nếu Nhược Ly đại nhân mà biết, ngươi sẽ rất thảm.”
Lúc nói đến Dạ Nhược Ly, đôi mắt to trogn kia loé ra quang