Thiên Tài Đệ Nhất

Lâm Thiên Vũ (1)


trước sau

“Hôm qua cậu chạy nhanh nhỉ?”


Chất giọng trầm này, là thanh niên!


Đỗ Tiểu Niệm giật mình quay lại, nhìn thấy thanh niên đã đi qua cửa, bước vào nhà mình, còn tiện tay đóng cánh cửa lại.


Thanh niên đưa mắt dò xét nhìn phòng khách Đỗ Tiểu Niệm:


“Nhà trông hơi nhỏ.”


Bước đến sofa, thanh niên thật tự nhiên ngồi xuống, nhìn Đỗ Tiểu Niệm đang đứng im ở đằng kia, nói:


“Lấy cho tôi cốc nước.”


Đỗ Tiểu Niệm hồi thần lại, cuốn quýt chạy xuống phòng bếp rót cho thanh niên một cốc nước lọc, bưng lên cho thanh niên.


Cầm lấy cốc nước, thanh niên uống một hơi còn đến non nửa mới đặt cốc xuống cái bàn trước mặt.


Đỗ Tiểu Niệm đứng kế bên nhìn thanh niên, lòng liên tục thấp thỏm lo sợ, thanh niên kia uống xong cốc nước có phải là giết luôn mình để diệt khẩu không?


Chợt thanh niên kêu lên:


“Ê, cậu lại đây.”


Đỗ Tiểu Niệm nhấc bước chân run run đến bên cạnh thanh niên, thanh niên thấy cậu đứng liền cầm tay kéo một cái để cậu ngồi lên một bên sofa.


Ngồi chung với thanh niên vừa giết người như heo hôm qua làm Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy rất áp lực, tay không tự chủ được mà siết chặt lại, mắt không dám nhìn thanh niên.


Thanh niên thấy Đỗ Tiểu Niệm một bộ dáng nhút nhát, trông có vẻ rất sợ mình liền nổi tính trêu chọc:


“Cậu hôm qua hình như đã ngồi ở đó xem kịch một lúc lâu...”


Người Đỗ Tiểu Niệm run lên theo từng chữ thoát ra khỏi miệng của thanh niên, cậu thật sự cảm thấy chỉ cần thanh niên kia nói thêm một câu nữa sẽ ra tay giết cậu.


Cậu nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy thanh niên đang từng chút xích lại gần cậu.


Trên cổ bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, Đỗ Tiểu Niệm mở mắt ra, kinh hoàng nhìn thanh niên đang dùng tay bóp cổ cậu, lực của cách tay không lớn cũng không nhỏ, đủ làm cậu không thể hít thở thoải mái được.


Cậu dùng hai tay nắm chặt tay người thanh niên muốn gỡ ra nhưng cơ bản là không thể được, cậu chỉ đành mở mắt cầu xin nhìn người thành niên, mong người này đừng có giết cậu.


Thanh niên nhìn đôi mắt ngập nước tràn đầy van xin của Đỗ Tiểu Niệm, lòng như bị nhéo đau một cái, thấy mình có lẽ trêu chọc hơi quá, vội nuông tay ra.


Đỗ Tiểu Niệm ôm cổ, miệng từng ngụm từng ngụm hít thở và không ngừng ho khan, cậu không tự chủ mà co người lại tránh xa người thanh niên...


Đáng sợ quá, người này một chút nữa là giết mình rồi, đáng sợ... độ sợ hãi người thanh niên trong lòng Đỗ Tiểu Niệm lại tăng thêm một bậc.


Người thanh niên nhìn Đỗ Tiểu Niệm thu người lại như con chó nhỏ liền không nhịn được bật cười “ha ha”.


Đỗ Tiểu Niệm nghe thấy tiếng cười len lén quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên đang dùng ánh mắt khá thích thú nhìn cậu, ánh mắt đó giống như con sư tử đang nhìn một con nai nhỏ, yếu ớt không có sức phản kháng, chỉ cần có thể là con sư tử sẽ lao đến gặm cắn ăn thịt con nai đến không còn một mẩu xương!


Đỗ Tiểu Niệm giật mình quay đầu đi, cúi xuống căng thẳng nhìn tay mình.


Thanh niên đứng lên đi đến chỗ Đỗ Tiểu Niệm, dùng tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cậu, bắt buộc cậu phải nhìn thẳng vào gương mặt của thanh niên.


Thanh niên mở miệng:


“Yên tâm đi, tôi hôm nay không có hứng giết người.”


Định nói thêm câu “cậu không cần phải sợ” nhưng lời vừa đến miệng đã bị thanh niên nuốt trở vào bụng.


Không hiểu tại sao người thanh niên rất thích biểu cảm Đỗ Tiểu Niệm sợ hãi mình, thanh niên có cảm giác không giống với những người khác.


Với địa vị của thanh niên, thanh niên đã nhìn thấy vô số người dùng rất nhiều ánh mắt khác nhau nhìn mình, có nể sợ, có hâm mộ, có ngưỡng mộ, có ganh ghét, nhưng nhiều hơn là ánh mắt sợ hãi, họ kính sợ địa vị của thanh niên.


Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Đỗ Tiểu Niệm, thanh niên lần đầu tiên có cảm giác thích thú, thật sự tận sâu trong tâm thanh niên rất muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm khác của cậu, nhưng lý trí nói cho thanh niên biết bây giờ chưa phải lúc. Mới vừa nãy thanh niên chỉ trêu chọc một cái cậu đã sợ mất mật, nếu còn tiếp tục nữa thanh niên không biết cậu có đứng tim chết tại chỗ luôn không.


Nên thanh niên lại mở miệng, cố gắng làm cho giọng nói của mình không lộ ra vẻ hứng thú:


“Tên tôi là Lâm Thiên Vũ, còn cậu, hử?”


Lâm Thiên Vũ dùng ngón tay xoa nhẹ chiếc cằm nhỏ của Đỗ Tiểu Niệm, cảm giác mềm mại làm anh không muốn lấy tay ra, ngón tay ở cằm Đỗ Tiểu Niệm lại xoa xoa thêm vài cái.


Còn Đỗ Tiểu Niệm được Lâm Thiên Vũ xoa lại âm thầm lạnh cả người, cậu gian nang trả lời:


“Đỗ... Đỗ Tiểu Niệm.”


Nghe được câu trả lời, miệng Lâm Thiên Vũ hơi cong lên, có vẻ rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cậu, tay anh sờ đến máy trợ thính trên tai Đỗ Tiểu Niệm, nói:


“Bây giờ còn có người dùng cái này, thật hiếm.”


Anh hờ hững cầm sợi dây của máy trợ thính:


“Bẩm sinh đã bị?”


Đỗ Tiểu Niệm cố gắng nhớ lại, hình như mẹ chưa từng nói tới nguyên nhân khiếm thính của cậu, cậu có hỏi nhưng mẹ chỉ trả lời qua loa rồi quay đi mất. Cậu nghĩ chắc có lẽ mẹ cảm thấy có lỗi với cậu, không thể sinh ra cậu bình thường khỏe mạnh như những đứa trẻ khác nên luôn lảng tránh, không muốn nói đến vấn đề này.


Đỗ Tiểu Niệm trả lời bằng cách gật đầu một cái.


Khoảng khắc Đỗ Tiểu Niệm gật đầu, một tia đau lòng như có như không xuất hiện trong mắt Lâm Thiên Vũ, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất không còn tung tích.


Lâm Thiên Vũ thầm nghĩ, Đỗ Tiểu Niệm trước mắt này quả thật là có hơi đáng thương, lại nhớ đến mình vừa nãy trêu chọc cậu làm anh có hơi chột dạ.


Buông cằm Đỗ Tiểu Niệm ra, Lâm Thiên Vũ ngồi phịch xuống lại sofa, chân bắt chéo, hai tay khoang lại, làm điệu bộ như đang suy nghĩ, nhưng thật chất chỉ làm màu mà thôi.


Đỗ Tiểu Niệm len lén nhìn Lâm Thiên Vũ, ánh mắt Lâm Thiên Vũ như có cảm ứng khẽ liếc sang cậu, cậu kinh hoảng vội dời mắt đi.


Hai người cứ như vậy ngồi yên lặng trên sofa, không biết qua bao lâu, Lâm Thiên Vũ mới lên tiếng:


“Chuyện hồi hôm qua chắc cậu đã thấy hết rồi, tôi nói thẳng luôn, tuy hiện tại tâm trạng tôi tốt, không muốn tay dính máu, nhưng nếu cậu đem chuyện này đi nói cho người khác biết, mạng của cậu, tôi không tiếc lấy đâu.”


Đỗ Tiểu Niệm gật đầu lia lịa, lắp bắp nói:


“Tôi... tôi... sẽ không nói cho ai đâu... anh tha cho tôi... tôi...”


Nghe xong câu nói của cậu, Lâm Thiên Vũ không trả lời mà đứng lên, anh vươn vai, muốn bước đi ra ngoài, tay vừa cầm lên khóa cửa anh liền quay sang Đỗ Tiểu Niệm còn ngồi trên sofa, nói:


“Tôi vừa mới tới đây, không có nhà để ở, chắc cậu rất vui lòng khi tôi dọn đến đây chứ?”


Đỗ Tiểu Niệm biết mình không thể từ chối, vội trả lời:


“Được... rất vui lòng.”


Lâm Thiên Vũ nở nụ cười

nửa miệng:


“Tôi đi sai người dọn đồ, chiều gặp lại.”


Nói xong anh mở cửa đi thẳng.


Đỗ Tiểu Niệm thấy anh đã đi khỏi, không có sức lực mà dựa vào sofa, cậu xoa ngực, vừa nãy quả thật là khiếp vía.


Cậu đứng lên, muốn đi quét dọn lại căn phòng của mẹ một chút, căn phòng đó đến bây giờ còn để trống, tuy rất không tình nguyện nhưng cậu vẫn phải dọn dẹp.


Quét tước, lau sàn, dọn mạng nhện, cậu phải mất đến gần một tiếng đồng hồ mới dọn xong căn phòng.


Lau dọn xong, nhớ đến câu nói trước khi đi ra ngoài của Lâm Thiên Vũ, người đó nói sẽ quay lại vào buổi chiều, vậy là buổi chiều cậu sẽ gặp lại con người đáng sợ đó ư?


Đỗ Tiểu Niệm không muốn, rất không muốn gặp lại Lâm Thiên Vũ, cái con người đó, giết người không ghê tay, cậu vẫn chưa quên cách anh ta hành hạ đám người đó tàn nhẫn như thế nào trước lúc giết họ.


Cậu có lẽ phải đi đến một nơi nào đó để tĩnh tâm lại, áp chế nổi sợ hãi trong lòng mình, mai sau mình sẽ sống chúng với con người tàn nhẫn máu lạnh đó, không thể cứ sợ hãi người đó như vậy được.


Nghĩ như vậy, Đỗ Tiểu Niệm liền đi ra ngoài, cậu lang thang trên con đường của thành phố S, cuối cùng ghé vào một nhà sách. Không gian trong đây yên tĩnh, làm cho cậu như tìm được cảm giác an toàn...


Lâm Thiên Vũ đi đến khách sạn Nguyen Duyen hotel, hủy đi căn phòng anh đã đặt trước đó.


Đến bây giờ anh vẫn không thể tin được, rằng mình sẽ bỏ đi căn phòng ở khác sạn năm sao này để chuyển đến sống trong một căn nhà nhỏ xíu. Đây là chuyện kỳ lạ từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra với anh, nếu để cho đám Lưu Lợi cùng thuộc hạ biết, chắc chắn họ sẽ la lên: “Đây không phải là cậu chủ!”


Thật sự còn có một chuyện kỳ lạ nữa, là sau khi anh nhìn thấy Đỗ Tiểu Niệm, nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của cậu phía sau lỗ hỏng ở vách tường, anh đã hơi thất thần.


Tối đêm đó sau khi trở về khách sạn, không biết ma xui quỷ khiến gì anh lại nằm mơ thấy Đỗ Tiểu Niệm!


Anh định sau khi hoàn thành vòng kiểm tra khả năng chiến đấu sẽ cho người đi tìm thông tin về cậu, nhưng chưa làm gì thì người đã ở trước mặt rồi.


Thế là Lâm Thiên Vũ theo Đỗ Tiểu Niệm về nhà, lúc đầu chỉ định đến xem đối phương sống ra sao thôi, nhưng rốt cuộc thấy Đỗ Tiểu Niệm nhút nhát lại chỉ ở có một mình, Lâm Thiên Vũ xấu xa liền có ý định mọc rễ ở nhà Đỗ Tiểu Niệm.


Ừm, dù sao cũng tiết kiệm được chút tiền ở khách sạn, mặc dù số tiền đó đối với anh chả đáng là bao.


Anh từ trong không gian lấy ra một chiếc điện thoại, ấn vào danh bạ gọi cho Lưu Lợi.


Trong điện thoại truyền đến một âm thanh:


“Alô, cậu chủ có gì dặn dò tôi ạ?”


Lâm Thiên Vũ trả lời:


“Cậu đến kêu người dọn đồ đạc ở phòng khách sạn của tôi, tôi muốn chuyển chỗ ở.”


Lưu Lợi hơi bất ngờ:


“Chuyển... chỗ ở...? Cậu chủ, chỗ tôi chọn cho ngày không tốt sao?”


Lâm Thiên Vũ lười biếng:


“Chỗ cậu chọn rất tốt, nhưng tôi tìm được một chỗ ở rất vừa ý, lát nữa tôi sẽ chuyển địa chỉ qua tin nhắn, cậu đem đồ qua đó”


Lưu Lợi hơi hoang mang “dạ” một tiếng rồi cúp máy, Lâm Thiên Vũ sao hôm nay kỳ lạ vậy nhỉ? Tự nhiên đột ngột chuyển chỗ ở? Đây không phải là phong cách của anh.


Mặc dù có trăm nghàn câu hỏi nhưng Lưu Lợi vẫn tận trung tận trách sai người đến dọn đồ của anh, đóng lại từng thùng từng thùng chuyển đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện