Thiên Tài Đệ Nhất

rèn luyện năng lực chế tạo (10)


trước sau

Đỗ Tiểu Niệm vào phòng bếp đóng cửa lại rồi mệt mỏi xoa trán, cái số cậu đúng là xui mới dính phải người tàn bạo thích giết chóc như Lâm Thiên Vũ, bây giờ không ăn cơm cũng bị anh ta hăm dọa. 


Đồng thời, Đỗ Tiểu Niệm cũng trách mình sao ngày hôm ấy lại tò mò, nếu cậu không đi vào con hẻm đó thì đã không gặp phải Lâm Thiên Vũ rồi, cũng không gặp phải tình cảnh không - thể - cãi - lời - anh - ta như bây giờ. 


“Haizzz...” Cậu thở dài. 


Chưa đến mười phút sau, Lâm Thiên Vũ mới thấy Đôi Tiểu Niệm mang đồ ăn ra, món rau luôn luôn nhiều hơn món thịt. 


Hai người bắt đầu động đũa, chiếc tivi ở trong phòng đã sớm tắt, hai người lại không có gì để nói, không khí trong phòng im lặng đến lạ kỳ. 


Do vẫn còn bị tác động bởi ánh mắt lúc nãy, nên Đỗ Tiểu Niệm không dám đưa mắt nhìn Lâm Thiên Vũ nữa, cậu chỉ yên lặng ngồi ăn và ăn. Tâm trạng Lâm Thiên Vũ lại bắt đầu chuyển xấu, món ăn cho vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. 


Ăn xong bữa cơm, Đỗ Tiểu Niệm lại đem nó đi rửa, còn Lâm Thiên Vũ thì đi về phòng anh. Sau khi dọn dẹp xong, Đỗ Tiểu Niệm trước đó vốn đã mọi mệt này lại mệt mỏi thêm, thấy sofa không có người ngồi, cậu liền đến đó đặt lưng nằm xuống. 


Hôm nay cậu được Giáo sư Kim tận tình chỉ dẫn cách nâng cấp cả bộ giáp và cậu đã làm thành công trong thời gian hai mươi hai phút, tốc độ này làm Giáo sư Kim rất bất ngờ. 


Sau đó Giáo sư Kim lại giao cho cậu nâng cấp thêm vài bộ giáp cao hơn rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Còn cậu một mình ở lại, vừa háo hức nâng cấp vừa nghỉ ngơi lấy lại sức, do cậu không quen sử dụng năng lực theo cách này, nên dẫn theo việc cơ thể dễ mỏi mệt. Giáo sư Kim có nói là khi đã quen rồi thì sẽ không sao nữa, dặn cậu đừng quá lo lắng. 


Cậu nằm xuống sofa, mí mắt dần nặng trĩu, vừa rồi khi ăn cơm cậu đã dùng hết sức để căng con mắt lên, như vậy mới thấy đường mà ăn. Đỗ Tiểu Niệm điều chỉnh lại tư thế, nhắm mắt lại, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ. 


... 


Lâm Thiên Vũ trong phòng, lấy từ trong không gian ra chiếc điện thoại để kiểm tra hòm thư. 


Lại không có tin nhắn hay Email gì mới, lúc trước thì trung bình một tuần sẽ có một tin mới thông báo về cái lũ phiền phức bám theo anh kia, bây giờ thì cả tháng rồi anh vẫn chưa thấy chút động thái nào về lũ đó nữa. 


Anh có trao đổi với ba về điều này, ba anh nói rằng họ không dễ dàng từ bỏ ý định như thế, họ có thể đang im lặng chờ thêm thông tin và thời cơ, đồng thời, trong thời gian này cũng dần kiếm thêm lực lượng. Cuối cùng, ba anh rút gọn lại một câu: đây là giai đoạn bình yên trước cơn bão. 


Suy nghĩ này của ba cũng giống như anh, cái bọn đó đã kiên nhẫn chờ hơn bốn mươi năm rồi, chẳng lẽ không thể ngồi lót dép chờ thêm vài năm nữa? 


Nhưng dù sao, bây giờ anh nhàn hạ thế này, quả thực có hơi ngứa tay chân. 


Anh nằm lên giường, bấm điện thoại chơi game để giết thời gian. 


Hơn một giờ chiều, Lâm Thiên Vũ cảm thấy khát nước, nên anh lớn tiếng gọi:


“Tiểu Niệm, lấy cho tôi ly nước!”


Một lúc lâu sau anh vẫn không thấy tiếng trả lời, anh đành gọi lần nữa, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Đỗ Tiểu Niệm đáp lại. 


Cậu ta đang làm gì vậy? Không nghe thấy sao... Nhưng hình như cậu ta không nghe thấy thật. Lâm Thiên Vũ bực dọc đi sang phòng ngủ của Đỗ Tiểu Niệm kiểm tra, ngoài ý muốn của anh, cậu không có ở trên giường. 


Anh lại đi xuống nhà bếp, bếp vắng người. Khi đi ra phòng khách, anh mới biết là Đỗ Tiểu Niệm đang nằm ngủ thẳng cẳng trên sofa, trên tai vẫn còn đeo chiếc máy trợ thính màu trắng. Lâm Thiên Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ, theo như thông tin anh xem trên mạng thì không nên đeo máy trợ thính khi ngủ, nếu khi ngủ rồi còn đeo thì máy dễ bị hư, hơn nữa còn có tiếng ồn. 


Anh chầm chậm bước lại gần sofa, Đỗ Tiểu Niệm do đang ngủ say vì mệt nên vẫn không hay biết gì. 


Lâm Thiên Vũ nhìn cậu, xác định cậu sẽ khó thức dậy, liền nhẹ nhàng dùng tay tháo máy trợ thính của cậu ra, cuộn dây lại để lên bàn. 


Bỗng nhiên cơ thể Đỗ Tiểu Niệm cử động, Lâm Thiên Vũ lập tức cứng người lại, liếc mắt nhìn xuống mới biết cậu căn bản vẫn chưa tỉnh. Gương mặt xinh đẹp kia sau khi suýt làm Lâm Thiên Vũ giật mình còn chép miệng vài cái. 


Hành động vừa rồi đáng yêu quá... Ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu của Lâm Thiên Vũ, ánh mắt anh cứ dáng vào gương mặt đang ngủ của Đỗ Tiểu Niệm không đi được. 


Nhìn cậu ta ngủ, thật thích... Lâm Thiên Vũ không nhịn được dùng ngón tay khẽ sờ vào má Đỗ Tiểu Niệm, mềm mềm, mịn mịn, lại trơn láng giống em bé. Ngón tay anh từ má di chuyển đến sóng mũi, làn môi, rồi đến chiếc cằm nhỏ. 


Đôi mắt Lâm Thiên Vũ như ẩn chứa một tia si mê cùng thối thúc, một sự thối thúc kỳ lạ không hề ngơi nghỉ, cuối cùng, không cưỡng lại được, anh cúi đầu xuống, khẽ nhấc cằm cậu lên, đặt một nụ hôn. 


Đây là nụ hôn đầu tiên của Lâm Thiên Vũ, trong lòng anh hiện tại đang ngập tràn cảm giác vui mừng thích thú, còn có chút cảm giác lo lắng, lỡ như Đỗ Tiểu Niệm tỉnh lại thì sao? Khi cậu nhìn thấy hành động này, anh sẽ phải giải thích thế nào? 


Vì nỗi lo lắng đó, nên Lâm Thiên Vũ rất nhanh kết thúc nụ hôn, anh cúi đầu nhìn cậu, may mắn là cậu vẫn còn ngủ. Đôi tay hãy còn đặt bên má cậu lại không nhịn được mà lại vuốt ve cưng nựng, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương. 


Cảm thấy Đỗ Tiểu Niệm sắp tỉnh lại rồi, anh nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió. Đỗ Tiểu Niệm mở mắt, do vẫn còn say ngủ nên dụi mắt ngoáp một cái, cậu nhìn đồng hồ, hơn một giờ rưỡi chiều. 


Ui chết, bài tập mà giáo viên đưa cho cậu về nhà làm cậu còn chưa làm xong. Nhớ lại cái đống bài tập cùng kiến thức khổng lồ kia, Đỗ Tiểu Niệm liền cảm thấy hơi đuối rồi, từ đây đến chiều chưa biết đã làm xong chưa, hay lại phải thức đêm... 


Cậu đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi sau đó bay lên phòng giải quyết cái đống kia. 


... 


Mười một giờ tối, Đỗ Tiểu Niệm mới làm xong đống bài tập đó, cậu gấp tập lại, trèo lên giường trùm chăn lên ngủ. 


Trong khi Đỗ Tiểu Niệm bên này đã ngủ rồi, thì Lâm Thiên Vũ bên kia lại không thể nào chợp mắt được, lòng anh hiện đang rối bời. Có phải anh thích Đỗ Tiểu Niệm không? Hành động anh làm sáng nay đã chứng minh anh có một tình cảm khác lạ với cậu, thế là còn chưa kể khi rảnh rỗi

anh đều dùng tâm trí của mình nghĩ về cậu, chằn hạn như bây giờ. 


Lâm Thiên Vũ muốn tìm người giải đáp giúp mình, nên liền bấm máy gọi cho Lưu Lợi, không để ý đến bây giờ đang là giờ ngủ của y.


Lưu Lợi chỉ vừa mới chợp mắt liền bị một chuỗi tiếng nhạc đánh thức. 


Con mẹ nó, thằng nào gọi điện vào cái giờ oái oăm này, không cho người ngủ à?!? Lưu Lợi nóng nảy cầm máy lên, thấy tên người hiển thị là Lâm Thiên Vũ liền giật mình, hào khí chửi người vừa nãy liền biến sạch không còn một móng. Lưu Lợi ráng làm cho mình tỉnh táo lại rồi mới mở máy: 


“Alô, cậu chủ cần gì à?”


“Tôi có vài điều thắc mắc muốn hỏi cậu.”


“Dạ?”


Lưu Lợi đứng hình, điều cậu chủ thắc mắc? 


Giọng Lâm Thiên Vũ bên kia truyền đến:


“Chỉ là... Dạo này tâm tình tôi không ổn lắm, tôi rất thường xuyên nghĩ về một người, còn rất muốn gần gũi với người đó, nếu người đó quá thân thiết với ai đó tôi sẽ có cảm giác rất khó chịu.”


Lưu Lợi nghe xong, hỏi thêm một câu:


“Cậu chủ, cậu có cảm thấy người đó rất... Đáng yêu không? Kiểu muốn bảo bọc hoặc che chở ấy?”


Lâm Thiên Vũ nghĩ nghĩ, nói:


“Có, rất đẹp rất đáng yêu nhưng lại hơi nhút nhát, chỉ cần rôi quát lớn một tiếng là không dám cãi lại, nhưng người đó càng như vậy thì tôi càng cảm thấy thích, muốn trêu chọc đến khi người đó khóc mới thôi.”


Dựa theo kinh nghiệm của những người mình đầy lý thuyết nhưng vẫn chưa thực hành như Lưu Lợi, cuối cùng y kết luận rằng:


“Cậu chủ, dựa theo những gì tôi biết, thì tôi khẳng định cậu đã YÊU rồi đấy!” đến chữ yêu còn nhấn mạnh thêm. 


Yêu... Khi Lâm Thiên Vũ nghe đến chữ này thì trái tim như bị ai đó đấm trúng, rung rinh không ngừng, trong đầu anh lại xuất hiện hình bóng của Đỗ Tiểu Niệm rồi!!! 


Lưu Lợi bên kia lại tiếp tục:


“Cậu chủ, cậu đã biết yêu rồi, tôi thật vui quá! Cậu nên đem chuyện này về nói với...”


Lâm Thiên Vũ lập tức cắt ngang:


“Đừng nên nói cho họ biết, tôi muốn có thêm thời gian.”


“Ok ok không nói cũng được.” Lưu Lợi nhanh chóng phụ họa, im lặng một lúc, y lại dè dặt hỏi “Người đó, là ai vậy?”


Lâm Thiên Vũ tức giận, hỏi hỏi về Đỗ Tiểu Niệm làm cái gì:


“Cậu hỏi nhiều quá.”


Nói xong câu này, anh cúp máy quăng điện thoại qua một bên, hai đôi mắt trân trân nhìn trần nhà, trong đầu hiện đang tràn ngập câu hỏi: anh yêu Đỗ Tiểu Niệm sao? 


...


Huỳnh Cát Tiên sau khi được làm học trò của Bạch Hàn Nhi thì cứ mỗi tuần ngày cô đều phải về nhà sớm để học thêm, mỗi buổi học luôn kéo dài đến hơn mười giờ tối. 


Bạch Hàn Nhi cảm thấy Huỳnh Cát Tiên là một học trò vừa có năng khiếu vừa chăm học, gia thế lại không phải dạng vừa, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để trở thành học trò của cô. 


Năng lực của Huỳnh Cát Tiên hiện tại là cấp sáu, Bạch Hàn Nhi có nói rằng, nếu Huỳnh Cát Tiên chăm chỉ tập luyện năng lực nhiều hơn thì chỉ trong vòng năm nay Huỳnh Cát Tiên có thể tăng lên cấp bảy. 


Huỳnh Cát Tiên hiện tại đang tự tập luyện ở nhà, cô bây giờ có thể nâng cấp nhuần nhuyễn bộ giáp cấp bốn, còn cấp năm và sáu thì vẫn chưa được, tuy là vẫn thành công nhưng xác suất chỉ là 6/10, như vậy là còn quá thấp so với tiêu chuẩn là 8/10.


Huỳnh Cát Tiên nâng tay sờ vào bộ giáp cấp sáu đặt lên bàn, đây là bộ giáp thứ tư cô hoàn thành trong hôm nay, cô tự đắc nghĩ, có lẽ ngoài mình ra thì trong học viện chắc không có ai làm được như vậy đâu, kể cả Đỗ Tiểu Niệm, người được Giáo sư Kim trân trọng gọi ra gặp riêng. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện