Thiên Tài Đệ Nhất

tỏ tình (1)


trước sau

Một buổi trưa tháng Một trời man mát, sau khi lấp bụng bằng bánh mì cùng một chút món lặt vặt khác, giờ Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ đang ngồi hóng mát ở ghế trong khuôn viên. 


Đỗ Tiểu Niệm ngồi dưới bóng râm của cây xanh, mắt hơi mơ hồ, dường như muốn ngủ. Lâm Thiên Vũ thấy cậu hơi lảo đảo liền hỏi:


“Sao vậy, buồn ngủ?”


Đỗ Tiểu Niệm híp mắt:


“Ừm, hồi hôm qua tôi chế tạo mấy bộ giáp cùng vũ khí đến tận khuya nên...”


Lâm Thiên Vũ hung hăng ngắt lời cậu:


“Đến tận khuya, chẳng phải tôi đã nói là dù bận đến cỡ nào cũng phải đi ngủ sớm sao?”


Đỗ Tiểu Niệm vội nói:


“Tôi cũng muốn ngủ sớm lắm, nhưng làm chú tâm quá nên...”


Đỗ Tiểu Niệm im lặng, không biết nên nói gì tiếp theo bây giờ. Càng nói càng giống như đang cố biện hộ vậy, nghe chẳng có chút thuyết phục. 


Lâm Thiên Vũ chậm rãi nhìn trời, thở dài một hơi:


“Vậy cậu tính giờ này ngủ bù?”


Đỗ Tiểu Niệm cúi đầu, giọng nhỏ nhỏ:


“Ừm...”


“Vậy thì ngủ đi.”


Lâm Thiên Vũ vừa dứt câu, thân hình Đỗ Tiểu Niệm lập tức nghiêng đi, cúi đầu vào vai Lâm Thiên Vũ ngủ khò. 


Nếu giữ tư thế này mà ngủ sẽ rất mỏi, Lâm Thiên Vũ nghĩ vậy liền tranh thủ đỡ đầu cậu từ vai chuyển xuống đùi, như vậy dễ ngủ hơn nhiều. 


Đỗ Tiểu Niệm giờ đã chìm sâu vào giấc, không hề hay biết hành động quan tâm dịu dàng này của Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ nhìn gương mặt ngây thơ không hề mang sự phòng bị nào của cậu, tim đột nhiên đập loạn nhịp. Tay vô thức sờ lên khuôn mặt cậu... Thật mịn... 


Cuối giờ nghỉ trưa, quanh khuôn viên không có một bóng người. Lâm Thiên Vũ nhìn đồng hồ, thấy sắp phải vào lớp nên nhẹ nhàng đỡ Đỗ Tiểu Niệm lên dựa vào vai anh, gọi:


“Này, thức dậy!”


Đỗ Tiểu Niệm nhíu mày mở mắt ra, cử động cơ thể một chút, vừa ngủ một giấc ngắn, cậu cảm thấy tinh thần thoải mái hơn chút rồi. 


Lâm Thiên Vũ dùng tay xoa vai, trông rất mỏi:


“Cậu dựa vào vai tôi ngủ, làm tê hết cả tay.”


“Vậy tôi đấm bóp cho anh nhé?”


Nếu còn thời gian thì Lâm Thiên Vũ sẽ không từ chối, nhưng bây giờ không phải lúc, anh không muốn Đỗ Tiểu Niệm phải vào lớp trễ. Đỗ Tiểu Niệm chăm học như vậy, dù cho kiến thức ở trên lớp đều được Giáo sư Kim dạy trước cũng không bỏ bữa học nào, hằng ngày vẫn chăm chỉ đều đặng đến lớp. Nếu Đỗ Tiểu Niệm mà vào lớp trễ thì sẽ rất tội nghiệp, Lâm Thiên Vũ không nỡ, anh nói:


“Thôi, sắp vào học, mau đi rửa mặt đi rồi vào lớp!”


Đỗ Tiểu Niệm nghe vậy liền vào nhà vệ sinh, còn Lâm Thiên Vũ đứng bên ngoài chờ. 


Trong lúc đang rửa mặt, cánh cửa buồng vệ sinh phía sau Đỗ Tiểu Niệm mở ra. Duy Tuấn Khang từ bên trong ung dung đi ra, hắn đưa mắt, nhìn người đang quay lưng với mình, miệng cong lên tạo thành một nụ cười nguy hiểm. 


Thu lại nụ cười, Duy Tuấn Khang đi đến cạnh bồn rửa của Đỗ Tiểu Niệm để rửa tay, sau đó quay sang nhìn cậu, ngạc nhiên nói:


“Cậu là Đỗ Tiểu Niệm bên khoa cơ giáp đúng không?”


Nghe người gọi, Đỗ Tiểu Niệm đưa mắt lên nhìn anh:


“Đúng, sao cậu biết tôi?”


Duy Tuấn Khang lập tức nở nụ cười tươi rói:


“Tôi thấy cậu trên tivi! Tôi rất ngưỡng mộ cậu!”


Trong giọng Duy Tuấn Khang có một chút phấn khích không thể kiềm chế được như người hâm mộ khi gặp thần tượng, hắn nói:


“Tôi rất thích các bộ giáp mà cậu chế tạo, nhưng mà...”


Giọng Duy Tuấn Khang đến đây bỗng xìu xuống. Đỗ Tiểu Niệm hỏi:


“Nhưng mà sao?”


Duy Tuấn Khang cười khổ:


“Bộ giáp của cậu đắt hàng quá, vừa mở ra đã bán hết sạch, tôi có muốn cũng không mua được.”


Đỗ Tiểu Niệm ngỏ lời, trên mặt còn mang nụ cười nhẹ:


“Hay là tôi chế cho cậu một bộ nhé?”


Mắt Duy Tuấn Khang lập tức trở nên sáng rỡ:


“Thật sao?”


“Thật mà.”


Tiếp theo, hai người cùng trao đổi mạng xã hội để tiện liên lạc, còn đứng lại nói chuyện một lúc. Ấn tượng của Duy Tuấn Khang đối với Đỗ Tiểu Niệm khá tốt, Duy Tuấn Khang là một người nhiệt tình, khi nói chuyện cũng rất thoải mái, tạo cảm giác anh là một người tốt, nếu thân thiết thì sau này còn có thể là bạn thân. 


Lâm Thiên Vũ đứng đợi ở bên ngoài đã bắt đầu sốt ruột, Đỗ Tiểu Niệm vào nhà vệ sinh lâu quá, không biết đang làm gì ở bên trong. Còn đúng một phút nữa là hết giờ giải lao, Lâm Thiên Vũ đang định mở cửa đi vào thì cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Đỗ Tiểu Niệm cùng Duy Tuấn Khang bước ra. 


Duy Tuấn Khang nhìn Lâm Thiên Vũ đang dựa lưng vào tường, con ngươi tự nhiên co lại, sắc mặt cũng thâm trầm hơn một chút. 


Lâm Thiên Vũ nhìn hai người, mặt lạnh đi một chút. Anh nói với Đỗ Tiểu Niệm:


“Đi về lớp.”


“Ừm.”


Đỗ Tiểu Niệm quay sang Duy Tuấn Khang:


“Tạm biệt cậu.”


Duy Tuấn Khang giơi tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười:


“Tạm biệt.”


Nhìn hai người Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ đã đi xa, nụ cười của Duy Tuấn Khang ngay lập tức tắt lịm, đôi mắt nhìn Lâm Thiên Vũ tràn ngập sự thù địch. 


Lâm Thiên Vũ đang đi phía trước bỗng quay đầu ra sau, bắt gặp ánh mắt đấy của Duy Tuấn Khang. Duy Tuấn Khang không ngờ Lâm Thiên Vũ lại nhìn sang hắn, vội quay lưng đi. 


Đích thân Lâm Thiên Vũ dẫn Đỗ Tiểu Niệm đến tận lớp, trên đường đi Đỗ Tiểu Niệm có nói là không cần nhưng Lâm Thiên Vũ không nghe không trả lời. Kiên quyết đưa cậu về đến lớp mới thôi, vì cái này mà lần đầu tiên học ở học viện Fly sau sáu tháng, Lâm Thiên Vũ vào lớp trễ, suýt nữa thì bị phạt. 


Có lẽ giáo viên thấy anh học giỏi, lại lần đầu tiên vào trễ, hoặc là một khả năng không liên qua là tâm trạng hôm nay của giáo viên tốt nên không bắt phạt anh. Lâm Thiên Vũ may mắn tránh được một lần phạt.


Trời chiều, khi Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm đã về nhà. Trong lúc hai người đang nấu ăn, Lâm Thiên Vũ hỏi:


“Người trong nhà vệ sinh là ai?”


Đỗ Tiểu Niệm đang xắt củ cải:


“Là một người tôi mới quen, tên là Duy Tuấn Khang. Anh ta rất thích bộ giáp của tôi nên chúng tôi làm quen. À, anh ta còn đặt tôi một bộ giáp cấp tám nữa.”


Đỗ Tiểu Niệm giơ một ngón tay lên, Lâm Thiên Vũ nhìn hành động đáng yêu này của cậu, không nhịn được bật cười. Anh cầm bàn tay đang giơ lên của cậu đặt lên củ cải, nói:


“Ừ, xắt củ cải đi, nhớ tỉa bông.”


 “Ừm, tôi nhớ mà! Anh không cần nhắc đâu!”


Tắng rửa ăn tối xong xuôi, Đỗ Tiểu Niệm liền nhốt mình trong phòng để chế tạo bộ giáp. Cậu còn vài đơn đặt hàng nữa là xong nên tối nay không cần phải thức khuya nữa. 


Chín giờ, Đỗ Tiểu Niệm liền leo lên giường ngủ. Trong lúc đang cắm sạc cho máy trợ thính, chiếc điện thoại để trên bàn của Đỗ Tiểu Niện bỗng sáng lên, là thông báo có tin nhắn. 


Tin nhắn là của Duy Tuấn Khang, chỉ có mấy chữ:


“Cậu đã ngủ chưa?”


Đỗ Tiểu Niệm trả lời:


“Tôi đang chuẩn bị ngủ, còn cậu, đến bây giờ vẫn còn thức à?”


“Đâu có, tôi cũng chuẩn bị ngủ đây, hai chúng ta giống nhau nhỉ?”


 “Có lẽ vậy.”


“Vốn định nhắn tin với cậu từ sớm nhưng quên mất, đến tối mới nhớ, thôi ngày mai hai chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện nhé! Tạm biệt, ngủ ngon!”


“Cậu cũng ngủ ngon.”


Đỗ Tiểu Niệm để lại điện thoại trên bàn, quay lại giường đắp mền, ngủ một giấc đến sáng. 


Sáng hôm sau, Đỗ Tiểu Niệm bước xuống xe, loay hoay một chút thì Duy Tuấn Khang từ đằng xa xa đã háo hức chạy lại, nói:


“Còn 20 phút nữa là vào học, cậu đến sớm ghê!”


Đo Tiểu Niệm nhìn Duy Tuấn Khang cười cười:


“Người đến sớm phải là cậu mới đúng, tôi thấy hình như cậu đã ở đây một lúc rồi!”


Duy Tuấn Khang khoang tay:


“Thật ra là 6 giờ tôi đã vào trường để chờ cậu rồi.”


Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy hơi ngại,

cậu đảo đảo mắt, có rất nhiều học viên nhìn hai người họ chỉ chỏ. 


Lâm Thiên Vũ vừa đỗ xe ra thì thấy Đỗ Tiểu Niệm đang nói chuyện cùng một thằng khác, mà thằng đó còn là thằng vừa mới quen hôm qua. Mới gặp nhau được một ngày nhưng đã thân thiết như quen biết từ lâu, Lâm Thiên Vũ cảm thấy máu trong người như sục sôi, không thể chịu đựng được. 


Không để hai người kia tiếp tục đứng kế bên nữa, nhìn thật chướng mắt! Lâm Thiên Vũ nghĩ vậy liền hùng dũng bước đến bên Đỗ Tiểu Niệm, khoác vai cậu, Lâm Thiên Vũ dùng ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn Duy Tuấn Khang:


“Chào cậu.”


Nhiệt độ trên mặt Duy Tuấn Khang lạnh xuống, trên môi vẫn giữ nụ cười:


“Chào.”


Đỗ Tiểu Niệm đứng giữa hai người bỗng cảm thấy gần đây có một mùi sát khí đầy nguy hiểm! Nên chạy lẹ! 


Vừa nghĩ, Đỗ Tiểu Niệm liền bị Lâm Thiên Vũ xách tay đi mất. 


Duy Tuấn Khang vụt mất cơ hội tạo thiện cảm, tâm trạng không tốt mà đạp nát hòn đá dưới chân. 


Đỗ Tiểu Niệm bị Lâm Thiên Vũ lôi đi xềnh xệch có chút không theo kịp. Người chân dài như Lâm Thiên Vũ đi một bước bằng hai bước của người nấm lùn như Đỗ Tiểu Niệm, Lâm Thiên Vũ lại còn cố ý đi nhanh, làm Đỗ Tiểu Niệm chạy theo mệt lử người. Cậu vừa thở hồng hộc vừa nói:


“Nè, anh đi chậm... Chậm một chút... Tôi mệt quá!”


Ba chữ “tôi mệt quá” vừa lọt vào tai, Lâm Thiên Vũ đột ngột ngừng lại, Đỗ Tiểu Niệm phía sau đâm sầm vào lưng Lâm Thiên Vũ. Mũi bị đụng vào cái lưng cứng như sắt, Đỗ Tiểu Niệm đau đến mức nhăn mặt, hai tay ôm mũi. 


Lâm Thiên Vũ một tay cầm vai cậu, tay còn lại nhẹ nhàng gỡ tay đang ôm mũi của cậu ra:


“Cậu mở ra tôi xem.”


Đỗ Tiểu Niệm buông tay ra. Do khác biệt chiều cao nên Lâm Thiên Vũ phải cúi xuống. Đỗ Tiểu Niệm nhìn gương mặt đang đối diện mình, tim không hiểu sao đập nhanh hơn một chút. 


Lâm Thiên Vũ thấy chiếc mũi chỉ bị đỏ một chút liền thở phào, giơ tay xoa xoa đầu Đỗ Tiểu Niệm:


“Không bị gì đâu.”


Cảm giác bị người lớn hơn một tuổi xoa đầu thật không dễ chịu mấy. Đỗ Tiểu Niệm hung hăng cầm lấy bàn tay đang cào loạn xạ trên tóc xuống mà không biết trên mặt mình hơi đỏ. 


Lâm Thiên Vũ nhìn cậu xấu hổ, tâm trạng ngay lập tức tốt lên không ít. Cậu ấy đỏ mặt với anh, vậy có chứng tỏ là cậu có chút tình cảm với anh không? 


Cách đó vài mét, hai cái đầu của Phùng Lưu Khánh và Trần Minh bỗng ló ra. Phùng Lưu Khánh nhìn cảnh tượng trước mắt, nói:


“Tôi thấy hơi nghi ngờ, hình như chúng ta sắp mất một đứa bạn ế, cậu nghĩ sao?”


Trần Minh nói:


“Tôi có cảm giác không nghi ngờ mà là chắc chắn. Muốn biết kỹ hơn thì hỏi cậu ta, tôi có chụp hình lại rồi.”


Trần Minh cầm chiếc điện thoại. Hai người nhìn nhau, nở một nụ cười không thể ăn ý hơn. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện