Thiên Tài Đệ Nhất

kỳ thi năm hai (1)


trước sau

Tuần thứ ba của tháng một, ngày thứ năm liên tiếp trời âm u, thời tiết thì ẩm ướt, có ngày lất phất mưa phùn, nhiều khi còn có sấm sét. Mỗi khi trời rầm một cái, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy như cả mặt đất cũng run chuyển, cảm tưởng như vừa có sét xẹt ngang đầu mình.


Như ngay lúc này, Đỗ Tiểu Niệm ngồi trong phòng thực hành, cố nghe lời giảng của giáo viên giữa mấy tiếng sét ì ùng. Thầy Nguyễn Lực đang hướng dẫn cho mấy học viên làm một tấm khiên chống năng lượng để tự vệ cho nhà chế tạo. Theo như trong sách, tấm khiên này gần như vô hình do được tạo ra từ lực tinh thần, và nếu năng lực không mạnh sẽ không duy trì nó được lâu. Đỗ Tiểu Niệm khá hứng thú với bài tự vệ này nên ngồi nghe rất nghiêm túc.


Như mấy bài học khác, sau khi giảng thì giáo viên sẽ thực hành cho học viên xem trước. Thầy Nguyễn Lực bảo Nguyên Toàn bước lên bục giảng, dùng cây thước gỗ ném vào thầy. Nguyên Toàn chần chờ một lúc, quăng thẳng cây thước vào Nguyễn Lực. Chúng học viên ngồi dưới nín cả thở, tuy Nguyên Toàn đã tương tay không ném quá mạnh nhưng đây vẫn là thước gỗ, trúng và người ắt thẳng sẽ rất đau. Nguyễn Lực đứng im trông vô cùng bình tĩnh, rồi giơ một tay lên, tinh thần lực phóng ra từ tay làm xáo động cả không khí, cây thước bị dội thẳng ra ngoài, xém chút là bay vào đầu Nguyên Toàn.


Nguyễn Lực nở nụ cười tự đắc, nắm chặt bàn tay đang giơ lên rồi thả ra, lực tinh thần tích tụ nhiều hơn cho đến khi nhìn rõ một tấm khiên hình tròn có màu trắng mờ. Nguyễn Lực liếc nhìn học viên bên dưới, bước xuống cho họ nhìn kỹ hơn:


“Hình dạng tấm khiên đại khái sẽ như thế này…”


Nguyễn Lực nắm tay rồi thả ra thêm lần nữa, hình tròn phía trước vặn vẹo một lúc thì biến thành hình vuông:


“Tùy sở thích và trường hợp, tấm khiên còn có thể biến thành hình vuông, chữ nhật, tam giác. Nếu các em đang bị tấn công từ tứ phía, thì tấm khiên toàn phần sẽ bảo vệ các em.”


Giơ tay còn lại ra, Nguyễn Lực làm động tác giống hai cái trên rồi nhắm mắt lại. Tấm khiên dần lớn hơn rồi nhanh chóng bao khắp người Nguyễn Lực, tạo thành một quả cầu lớn. Nguyễn Lực mở mắt ra, nói:


“Tuy nhiên tấm khiên toàn phần các em sẽ được học vào năm sau, còn năm nay thì lo làm tốt phần  trước mặt cho tôi!”


Nguyễn Lực thu lại năng lực, tấm khiên ngay lập tức biến mất. Bước đến đặt hai tay lên bàn giáo viên, Nguyễn Lực nhìn cả lớp:


“Đứng lên, tất cả các em! Do bài thực hành này là tự vệ nên tất cả bàn ghế sẽ được thu lại, tránh trường hợp mấy em thực hành rồi ngã đập vào.”


Câu trên vừa dứt, bàn ghế trong lớp bỗng vụt sáng một giây rồi mất tiêu, có nhiều học viên không đứng dậy kịp, khi chiếc ghế biến mất thì ngã đập mông xuống gạch, la lên oai oái. Đỗ Tiểu Niệm cũng không đứng dậy kịp, ngồi bẹp xuống hít khí vì cú ngã đau điếng, Phùng Lưu Khánh bên cạnh phải nắm áo kéo cậu đứng dậy.


Nguyễn Lực giảng thêm một lần nữa rồi để học viên tự do thực hành. Đỗ Tiểu Niệm dán mắt vào trang sách, đọc kỹ mấy lượt mới dám buông xuống làm thử. Vài học viên gần đó đang thực hành thì dừng lại xem Đỗ Tiểu Niệm, so với mọi người ở đây, Đỗ Tiểu Niệm là người giỏi nhất và nổi tiếng nhất không có bài gì là không làm được, nên họ háo hức chờ xem màn thực hành này từ cậu.


Đỗ Tiểu Niệm nhắm mắt lại để tăng sự tập trung, trong sách có nói cái khó nhất trong bài này chính là để lực tinh thần phóng ra và ổn định trong không khí, từ đó mới thành nên tấm khiên. Đỗ Tiểu Niệm làm theo, giải phóng năng lực ra rồi vẽ trong đầu một hình tròn. Cảm thấy năng lực đã đủ, Đỗ Tiểu Niệm mở mắt ra, trước tay cậu đã chất hiện thứ ánh sáng trắng lờ mờ.


Phùng Lưu Khánh kinh ngạc òa lên một cái, mới lần đầu tiên đã làm được rồi ư? Phùng Lưu Khánh lại gần quan sát, rồi chỉ vào tấm khiên Đỗ Tiểu Niệm mới tạo mà phán một câu:


“Hình tròn này có hơi méo!”


Đỗ Tiểu Niệm ngay lập tức nói:


“Thì lần đầu làm mà, về sau sẽ tốt hơn”


Thu lại tấm khiên, Đỗ Tiểu Niệm nhìn Phùng Lưu Khánh:


“Cậu làm thử xem sao, nó nghe tuy khó nhưng làm đơn giản lắm, tập trung chút là được, không nhất thiết phải nhắm mắt đâu.”


“Đơn giản với mình cậu thôi!”


Phùng Lưu Khánh giơ một tay lên, thử nghe theo lời Đỗ Tiểu Niệm xem sao, không nhắm mắt lại, chỉ tập trung hình dạng và giải phóng lực tinh thần. Không khí gần bàn tay xoay chuyển, tầm mười giây sau, Phùng Lưu Khánh tạo ra một tấm khiên hình ngũ giác siêu đẹp.


Đỗ Tiểu Niệm nhìn đến há cả miệng ra, tấm khiên này thực sự rất đẹp, to lớn che cả thân trước, mỗi góc của ngũ giác được chia đồng đều, tỉ lệ hoàn hảo. Đỗ Tiểu Niệm giơ tay lên gõ thử, tiếng "cốc cốc" phát ra cho thấy cái khiên này vô cùng chắc chắn. Phùng Lưu Khánh cười trông vô cùng đắc ý;


“Thế nào?”


Đỗ Tiểu Niệm đáp:


“Được đó!”


“Gì mà được đó? Bạn bè thân thiết thì phải khen nhau vài câu chứ, cậu cho cái nhận xét lại coi!”


Đỗ Tiểu Niệm làm ra bản mặt không tình nguyện lắm, nhưng lời nói phát ra đều thật lòng:


“Tấm khiên cậu làm rất tốt, không những về mặt chống đỡ mà còn về mặt thẩm mỹ, mỗi góc ngũ giác được dàn đều như được lấy thước đo…”


Phùng Lưu Khánh nói tiếp:


“Không giống như…”


Đỗ Tiểu Niệm đành thêm vào để hoàn thành câu nói:


“Tấm khiên bị méo của tui.”


“Đúng đúng!”


Nhìn Phùng Lưu Khánh nói xong liền cười ha hả, Đỗ Tiểu Niệm nghĩ mình có nên đánh y một cái hay không, chứ thấy ngứa tay quá!


Lần thực hành cho phần bài mới này vô cùng suôn sẻ, cả lớp ai cũng làm được. Phùng Lưu Khánh là người giỏi nhất, còn bài trò tạo ra hai tấm khiên rồi ghép lại thành một, tung tăng đem đi khoe cho tất cả học viên.


Sang đến tháng hai, sau một tuần khổ luyện thực hành, hình tròn của Đỗ Tiểu Niệm đã vào khung, không còn méo trên méo dưới nữa.


Trời nắng đầu giờ chiều, Đỗ Tiểu Niệm mơ màng nhìn cửa sổ và bầu trời xanh ngắt, dạo gần đây không có mưa nữa. Như vậy thì tốt, Đỗ Tiểu Niệm nghe nói dạo này khoa chiến sĩ hay có buổi học ở khu rừng phía sau trường, trời nắng thì sẽ dễ học hơn, Lâm Thiên Vũ cũng không bị lạnh. Lại nhớ đến anh ấy nữa rồi, Đỗ Tiểu Niệm úp mặt xuống bàn, rồi qua nhìn Phùng Lưu Khánh đang lén cầm điện thoại nhắn tin dưới gầm bàn.


Nguyễn Lực đang kiểm tra một vài thứ trên máy tính, một lúc sau chợt nói:


“Sao Cát Tiên nghỉ học nhiều thế? Lớp trưởng!”


Tràm Liên nghe thầy gọi thì đứng lên:


“Dạ.”


“Suốt hai tuần nay Cát Tiên đều nghỉ học không phép, em có ghi nhầm không?”


Tràm Liên nói vô cùng bình tĩnh:


“Tất nhiên là không rồi thầy.”


Đoàn Kim Loan ngồi bên cạnh thấy thầy giáo nghi ngờ Tràm Liên thì vội đứng lên nói:


“Cát Tiên nghỉ học không phép thật đấy ạ, em có nhắn tin hỏi bạn ấy lý do để xin phép nhưng bạn ấy không trả lời!“


Nguyễn Lực quát:


“Ai cho phép đứng lên mà đứng! Ngồi xuống!”


Nhìn lại chiếc máy tính, Nguyễn Lực bấm thêm vài cái nữa rồi gập lại:


“Tôi sẽ liên lạc với phụ huynh em Tiên sau buổi học hôm nay.”


Nguyễn Lực đứng lên nhìn cả lớp, nói:


“Các em đứng dậy, hôm nay chúng ta sẽ đi ra ngoài thực hành và luyện tập khả năng tự vệ cho các em. Tất cả hãy di chuyển xuống bìa rừng phía sau trường, chỗ học ở đó.”


Mắt Đỗ Tiểu Niệm tự nhiên sáng lên, vậy cậu có thể gặp Lâm Thiên Vũ không? Chuyện này vừa xuất hiện đã bị Đỗ Tiểu Niệm bác bỏ, học viện sẽ không xếp hai khoa khác nhau học chung một địa điểm vào cùng một giờ đâu, chung khoa thì còn có khả năng. Nghĩ thế, Đỗ Tiểu Niệm lại thở dài một hơi buồn rười rượi.


Khu rừng phía sau học viện không biết là rộng bao nhiêu, lớn bao nhiêu, chỉ biết nó là một nơi học viên không được đi vào, nếu lại gần sẽ bị giáo viên đang canh gác đuổi đi ngay. Gần bốn mươi học viên đứng xếp hàng ngoài bìa rừng, do gần cây xanh nên không khí nơi này vừa mát rượi vừa sạch sẽ.


Đỗ Tiểu Niệm đưa mắt nhìn một lượt khu rừng, trước mắt cậu là một loạt cây thân gỗ cao lêu nghêu, gần giống với thân dừa nhưng thẳng đứng, bên trên thì chia cành xẻ ngọn. Ngước lên nhìn kỹ sẽ thấy lá cây này chĩa ra năm hướng y hệt ngôi sao, còn trái thì tròn và nhẵn bóng. Đây là lần đầu tiên Đỗ Tiểu Niệm thấy một cái cây kỳ lạ đến thế, có phải một giống mới lai tạo không?


Nguyễn Lực nghiêm túc nhìn cả đám học

viên:


“Đừng nghĩ nó là một cái cây mà xem thường, rất nhiều học viên đã bầm dập vì nó đấy!”


Dăm ba học viên nghe xong chẹp miệng, một cái cây sao có thể gây nguy hiểm được chứ, nó đâu phải động vật hoang dã. Nhìn cái thân vừa dài vừa nhỏ của nó đi, nếu ngã xuống cùng lắm chỉ làm vài học viên bị thương mà thôi.


Trong lúc học viên đang khịt mũi kinh thường, Nguyễn Lực đã bước đến gần cái cây, đột nhiên cả thân cây run lên vài cái, một thứ gì đó từ lá cây lao vào người Nguyễn Lực với tốc độ cực nhanh. Nguyễn Lực lập tức giơ tay lên tạo khiên, thứ đó đập vào tấm khiên rồi bị dội ra ngoài, rơi xuống đất. Lúc này chúng học viên mới biết thứ vừa lao vào thầy giáo là trái cây! 


Từ kinh thường chuyển sang kinh ngạc, từ kinh ngạc chuyển sang lo lắng. Tất cả học viên dường như đã biết hôm nay mình ra đây thực hành để làm gì rồi, chắc chắn là tập tự vệ trước cái cây quái quỷ này.


Nguyễn Lực tránh xa cái cây, không cảm xúc nhìn học viên:


“Nhìn rõ rồi chứ? Nếu có ai đó lại gần, đám cây này sẽ phóng trái tấn công, các em phải tạo khiên và tập tự vệ trước chúng. Nếu thấy không chống đỡ được nữa thì nhảy ra, đám cây này sẽ trở lại bình thường nếu các em tránh xa hoặc đạp mạnh vào thân nó. Rồi, bây giờ các em chia nhóm, mỗi nhóm bốn bạn mà từ từ luyện tập.”


Nói xong Nguyễn Lực lấy từ không gian ra một cái ghế, thon thả ngồi nhìn học viên khổ sở vật lộn với cây.


Đỗ Tiểu Niệm, Phùng Lưu Khánh, Nguyên Toàn và Đoàn Kim Loan một nhóm. Thời gian đầu khi chiến đấu với mấy trái này, Đỗ Tiểu Niệm vẫn còn tự tin và thấy khá dễ dàng. Nhưng chưa đến năm phút sau, số lượng trái bắn ra càng nhiều lên, cái cây liên tục bắn trái, còn phóng lá che khuất tầm nhìn. Đoàn Kim Loạt bị trái quật tới tấp nên liên tục lùi người về phía sau, ba người còn lại gồm Đỗ Tiểu Niệm thì tiếp tục chống đỡ, cậu phải dùng cả hai tay mới có thể chống chọi lại với đám trái cứng ngắc này.


Đang tập trung thì lưng Đỗ Tiểu Niệm chợt nhói một cái, cậu quay đầu, trợn mắt khi thấy một cái cây đứng ngay phía sau từ bao giờ, rễ cây uốn éo như rắn, chắc nhờ nó nên cái cây mới đi ra phía sau được. Đỗ Tiểu Niệm xoay ngang người, tách hai tay ra tạo nên hai tấm khiên, vội nói:


“Mọi người coi chừng, cái cây này di chuyển được, nó vừa đi đến sau lưng tui đây này!”


Phùng Lưu Khánh kinh ngạc quay đầu ra sau:


“Còn biết đi nữa, nó không còn là cái cây mà là cái giống gì á!”


Nguyên Toàn chợt la lên:


“Có một cái cây đi đến bên cạnh tôi kìa!”


Một cây còn xử không xong, nay lại hai cây tấn công từ hai phía. Đỗ Tiểu Niệm bước chân đến cái cây phía sau, chỉ cần đạp vào thân nó là được, nó sẽ dừng lại. Hai tấm khiên của Đỗ Tiểu Niệm giờ đây lúc đậm lúc nhạt, cậu đã thấm mệt khi liên tục duy trì năng lực định hình trong không khí. Đỗ Tiểu Niệm bước chân nhanh hơn, gần như dồn lực tinh thần vào bên tay còn lại, bất chấp lao đến.


“AAA!!!”


Một tiếng hét của con gái vang lên, Đoàn Kim Loan không đủ lực tinh thần nên tấm khiên biến mất, bị mấy trái đập vào người. Đoàn Kim Loan bị đau nên hoảng loạn, không phân biệt hướng chạy lung tung, muốn tìm đường ra khỏi đám cây quái quỷ này.


Khi Đỗ Tiểu Niệm chuẩn bị đạp vào thân cây thì Đoàn Kim Loan chạy lại, đâm sầm vào Đỗ Tiểu Niệm, tấm khiên của cậu cũng vì thế mà tan biến. Hai người ngã xuống đất, co người ôm đầu lại. Nguyễn Lực thấy thế thì chạy đến đạp mạnh vào thân cây rồi lôi hai người ra, hỏi than:


“Có sao không?”


Mặt bên phải Đoàn Kim Loan bị bầm tím, cô sờ thử, nói:


“Em cũng không biết… Ui da!”


Đỗ Tiểu Niệm đau nhói bên tay phải, cậu cởi áo vets ra, vạch tay áo sơ mi lên, nhăn mặt khi thấy cánh tay đỏ lừ và hơi sưng. Đoàn Kim Loan nhìn mà thốt lên:


“Cậu bị nặng quá!”


Nguyễn Lực liếc nhìn cô, mắng xối xả:


“Tại em lao vào nên em ấy mới bị vậy đấy! Không phải tôi đã dặn nếu không chịu nổi nữa thì chạy ra à, đầu giờ em có nghiêm túc nghe không, hả?”


Đoàn Kim Loan sợ hãi rụt vai lại, không dám biện hộ gì. Nguyễn Lực nhìn vết bầm của hai người rồi giơ tay chỉ vào học viện:


“Vào phòng y tế kiểm tra đi.”


Hai người gật đầu, dắt díu đỡ nhau đi tìm phòng y tế.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện