Vừa rồi nghe Tô Thường Tiểu nói, Vân Nhược Linh cũng cảm thấy đại điện này hơi lạnh nên đã kêu người đốt địa long từ lâu, nhưng ngay cả khi nhiệt độ trong tấm điện đã tăng lên thì tay của Sở Diệp Hàn vẫn lạnh như băng, đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Mạch Lan và Thu nhi cũng đi lên.
Mạch Lan kêu lên: “Vương gia, ngài tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà.”
Nhưng Sở Diệp Hàn vẫn không tỉnh lại, hắn nhắm chặt hai mắt, nói năng lộn xộn:
“Mẫu hậu, không được giết mẫu hậu của ta!”
Cuối cùng, hắn hét lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó nghiêng đầu một bên rồi lại bất tỉnh tiếp.
“Vương gia.” Ba người đồng thanh kêu lên.
Hai mắt Mạch Lan bỗng đỏ hoe nức nở: “Vương phi, lúc trước khi thuộc hạ chinh chiến cùng Vương gia, ngài ấy thường xuyên mơ thấy ác mộng giống như thế này ở trong doanh trướng, chuyện Tiên đế và Tiên hậu bị giết năm đó đã để lại bóng đen tâm lý nghiêm trọng cho ngài ấy, vì vậy mấy năm nay ngài ấy chưa bao giờ được ngủ yên giấc, ngài ấy thật là đáng thương, không dễ dàng gì mới có thể tỉnh lại vậy mà tại sao lại hôn mê tiếp cơ chứ?”
Vân Nhược Linh nghe vậy mà khiếp vía, không ngờ rằng tội ác mà Hành Nguyên để và Vân thừa tướng gây ra đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc cho hắn như vậy.
Nàng nắm chặt tay hắn nói: “Bởi vì hắn đã mất ý chí nên mới ngất đi, hắn không có ý chí sinh tồn, tuyệt vọng với cuộc sống cho nên mới không muốn tỉnh lại.”
“Tại sao lại thế, Vương gia vẫn luôn muốn báo thù cho Tiên để và Tiên hậu, vì vậy mấy năm nay đều rất cố gắng để kinh doanh, ngài ấy chưa bao giờ quên đi nỗi hận trong lòng thì làm sao có thể mất đi ý chí sinh tồn được chứ?” Mạch Lan hỏi.
Vân Nhược Linh thở dài một hơi: “Người không hiểu đâu, một người càng mạnh mẽ thì trong lòng càng yếu đuối, đặc biệt là khi áp lực của nỗi căm hận mà hắn đang mang trên người quá lớn.
Ngươi có biết muốn lật đổ một Vương triều và trả thù Hoàng đế là một chuyện khó khăn đến nhường nào không?