Chẳng phải Vân Nhược Linh thích tự do sao?
Vậy thì nàng ta sẽ để Trưởng công chúa đến để đối phó với nàng.
Mỗi ngày thức dậy sớm để đi thỉnh an
người ta, nhưng không phải là chuyện hay, nàng ta phải lợi dụng Trưởng công chúa, để dày vò Vân Nhược Linh.
Là vương phi thì sao?
Còn chẳng phải là vẫn phải bị Trưởng công chúa làm cho tức giận sao,
Trưởng công chúa nghĩ đến, thấy cũng đúng, nàng ta lập tức gật đầu: “Đúng, tỉnh cách của Vân Nhược Linh quá hống hách rồi, vậy mà bổn cung lại không thể quản lý được nàng ta, vậy thì bổn cung sẽ lập quy tắc cho nàng ta, tạm thời bản cung sẽ sống ở vương phủ, cho đến khi hoàng đệ khỏi thương, trong thời gian này, nàng ta phải đến thỉnh an bốn cung, cho dù là mưa gió, nóng lạnh hanh khan, bắt buộc cũng phải đến.
“Muội sẽ đi thông báo với tỷ tỷ.
” Khỏe miệng Nam Cung Nguyệt đắc ý nhếch cong lên.
“Còn nữa, bổn cung cảm thấy, mỗi tối lúc ăn cơm mọi người đều ăn riêng, như vậy quá cô độc lạnh lẽo rồi.
Bữa sáng và bữa trưa bổn cung không quan tâm, mấy người có thể tự ăn ở trong viện của mình, nhưng bữa tối mọi người nên ngồi lại ăn cùng nhau.
Trước đây ở trong cung, mỗi tối bổn cung đều sẽ ăn cùng thái hậu, bổn cung cảm thấy như vậy rất ấm áp, buổi tối chúng ta ăn với nhau, mới giống như một nhà hơn.
” Trưởng công chúa nói.
Trưởng công chúa thật sự rất khát vọng tình thân.
Phụ mẫu của nàng ta và Sở Diệp Hàn mất sớm, hai người họ giống như cô nhi, không ai thương yêu, càng không có cảm giác gia đình.
Lần này nàng ta ra khỏi cung, đã quyết định, phải tìm cách ở lại Ly vương phủ, không bao giờ trở về hoàng cung nữa.
Nàng ta đã quá mệt mỏi với hoàng cung không tự do đó, nàng ta muốn được tự do, sợ bị ràng buộc, thà ở lại Ly vương phủ làm một cô nương, còn hơn là ở trong thâm cung ngột ngạt đó.
Nàng ta sợ cô đơn, sợ sự lạnh lẽo, muốn có nhiều người thân vây quanh bên mình, tiếc thay, nàng ta chỉ có một mình hoàng đệ.
Bây giờ hoàng đệ đã kết hôn với hai thế
tử, đương nhiên là nàng ta muốn triệu tập hai người này lại, biến Ly vương phủ thành một ngôi nhà ấm cúng.
Mà nàng ta, có thể làm lão đại của Ly vương phủ.
…
Sau khi Vân Nhược Linh cầm thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ đó, vốn không hề đi thoa cho Sở Diệp Hàn,
Chương 272 Ng phải thỉnh an
Nàng đã dùng thuốc tốt nhất cho Sở Diệp Hàn, nên không cần đến thuốc mỡ