Sắc mặt Sở Diệp Hàn vẫn hung hăng như vậy: “Bổn vương không tin, bổn vương phải đích thân kiểm tra.”
Nói xong hắn giữ chặt cằm Vân Nhược Linh, lợi dụng bóng đêm và hôn mạnh lên môi nàng.
Hành động vừa bá đạo vừa hoang dã.
Chết tiệt!
Vân Nhược Linh cứ nghĩ rằng Sở Diệp Hàn sẽ nói một hồi sau đó mới hành động.
Nhưng không ngờ là hắn lại thẳng thừng hôn lên, môi nàng lập tức bị hắn ngậm lại.
Nàng nhanh chóng duỗi hai tay hai chân ra đá hắn, đồng thời cắn vào môi hắn một cái.
“A...” Sở Diệp Hàn cảm thấy sự đau đớn trên môi, còn có cả mùi tanh mặn từ trong miệng tràn ra, hắn buông Vân Nhược Linh ra ngay lập tức.
Sau đó đưa tay lên sờ một cái thì thấy môi hắn đã bị nàng cắn đến chảy máu.
Nữ nhân đáng chết này.
“Ngươi là chó sao? Sao cứ cắn bổn vương thế hả?” Sở Diệp Hàn tức giận lên tiếng.
“Ta đến kì kinh nguyệt rồi, ngươi không thể chạm vào ta, nếu không thì ngươi sẽ gặp họa liên quan đến máu đó.
Nếu như ngươi không chịu nghe những lời ta nói mà cứ tiếp tục, đến lúc đó nếu như có chuyện gì xảy ra thì không được đổ lỗi cho ta đâu đấy.” Vân Nhược Linh nói một cách tức giận.
Nói xong, nàng quấn chặt lấy chăn của mình, nhảy tót vào tận trong cùng ngủ, hơn nữa còn khoanh hai tay trước ngực, cứ như thể chuẩn bị tấn công Sở Diệp Hàn bất cứ lúc nào vậy.
Sở Diệp Hàn ngờ vực nhìn Vân Nhược Linh, nửa tin nửa không tin nhưng vẫn dừng tay lại.
“Nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể gọi Thu Nhi vào mà hỏi nàng ấy, các nàng ấy đều biết ta đang tới kì kinh nguyệt mấy ngày nay nên không thuận tiện.” Vân Nhược Linh tiếp tục nói.
“Thôi được rồi, ngươi tưởng là bổn vương thèm khát ngươi đến như vậy sao? Chẳng qua là bổn vương đang muốn làm tròn trách nhiệm của người trượng phu mà thôi, nếu như ngươi đã không muốn thì bổn vương cũng không thèm muốn như vậy.” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu mà gọi Thu Nhi các nàng ấy vào thì cái gương mặt này của hắn biết giấu vào đâu.
Lần trước hắn muốn ngủ lại ở Phi Nguyệt Các nhưng đã bị Vân Nhược Linh đuổi đi.
Nếu như hôm nay còn hỏi những chuyện như thế này trước mặt Thu Nhi các nàng thì hắn có còn muốn giữ thể diện nữa không?
Hắn chỉ có thể lặng lẽ nằm xuống và chuẩn bị đi ngủ.
Cứ như vậy, Vân Nhược Linh ngủ ở trong cùng, Sở Diệp Hàn ngủ ở ngoài cùng, hai người cuối cùng cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Vân Nhược Linh vừa chìm vào giấc ngủ thì liền quên mất là có Sở Diệp Hàn đang nằm ở bên cạnh, mà khi nàng ngủ lại thích trở mình và còn thích ôm gối nhỏ của mình ngủ.
Cho nên, nàng trở mình một cái, dương chân lên gác lên người Sở Diệp Hàn, rồi ôm lấy hắn