Sau khi ở nhà mới ba ngày, cảm thấy Cẩm Nguyệt đã quen thuộc, Ngô Hạo liền xuất phát về quê ở Tây Xuyên để đăng ký giấy chứng nhận cư trú.
Tỉnh Tây Xuyên ở Tây Nam Bộ Hoa Hạ, từ Đông Giang đi máy bay đến thành phố Tây Khang tỉnh Tây Xuyên cần hai giờ.
Đúng mười giờ sáng máy bay hạ cánh, Ngô Hạo trực tiếp gọi xe đến trạm xe khách đường dài, mua vé xe đi về huyện Hồng Nguyên.
Địa chỉ trên thẻ căn cước là tổ 8, thôn Ngô Gia, thị trấn Mao Bình, huyện Hồng Nguyên.
Ngô Hạo ngồi trên xe bus cố gắng nhớ lại, không có một chút ấn tượng gì về nơi này.
Bây giờ hắn có ký ức của hai người, nhưng mà đa số đều là của Từ Thiên Long, ký ức về Ngô Hạo chỉ có sau khi bị người ta đưa tới công viên Tân Hải Đông Giang và bóng người mơ hồ của mẹ.
Advertisement
Xe bus đi hơn một giờ liền dừng ở trạm nghỉ chân trên đường cao tốc, hành khách xuống xe ăn cơm trưa.
“Soái ca, anh đến trạm cuối Hồng Nguyên sao?”
Một cô gái đi đến đối diện Ngô Hạo, vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa chào hỏi hắn.
Hắn đã từng gặp cô gái này, là người ngồi cạnh hắn trên xe, chỉ là chưa từng nói chuyện với nhau.
Cô ta chừng hai mươi tuổi, dáng dấp khá thanh tú, vẫn luôn đeo tai nghe nghe nhạc.
“Đúng vậy, tôi đi Hồng Nguyên”.
Theo lễ phép, Ngô Hạo vừa ăn cơm vừa đáp lại một câu.
“Tôi là người địa phương ở Hồng Nguyên, đây là lần đầu tiên anh đến Hồng Nguyên sao?”
Cô gái nói hơi nhiều, tính cách Ngô Hạo lại có chút kiêu ngạo, không thích nói chuyện với người xa lạ lắm, chỉ khẽ gật đầu với cô ta rồi tiếp tục ăn cơm.
Xí, giả vờ ngầu lòi cái gì chứ, cô gái liếc hắn một cái, thật ra lúc này Ngô Hạo có chút quê mùa, hắn đeo một cái ba lô bình thường, bởi vì hay phải làm việc trong bếp nên cũng không để ý đến tóc tai, mái tóc hơi dài cụp xuống không ra một kiểu tóc gì cả.
Quần áo giày dép đều là hàng vỉa hè, cả người từ trên xuống dưới không đáng 300 tệ, nếu không phải dáng người và khuôn mặt còn tạm được, chắc cô gái này còn chẳng thèm để ý đến hắn.
Ăn cơm trưa xong, xe bus tiếp tục tiến lên, không đến mười phút đã tiến vào vùng núi.
Ngô Hạo ngồi bên cửa sổ nhìn phong cảnh phía ngoài, cô gái kia vẫn đeo tai nghe nhạc, thi thoảng còn lắc lư vài cái theo nhịp điệu.
Nửa giờ sau, xe bus xuống khỏi đường cao tốc, lúc này nhân viên nữ soát vé trên xe đột nhiên đứng lên nói: “Mọi người nghe kỹ, còn một giờ nữa sẽ đến Hồng Nguyên, đoạn đường này không yên ổn lắm, có rất nhiều trộm cắp, mọi người nhớ trông kỹ đồ đạc của mình”.
Có vẻ người trên xe cũng biết chuyện này, không một ai nói chuyện.
Ngô Hạo cảm thấy kỳ quái, thời đại gì rồi mà còn có trộm cắp.
Bây giờ có ai mang tiền mặt trên người đâu, chỉ cần một cái điện thoại là có thể đi khắp thiên hạ, ngoại trừ điện thoại ra thì chắc hẳn không còn cái gì để trộm nữa.
Vị trí của mình gần bên trong, dù cho có trộm cũng khó trộm đến chỗ này được, Ngô Hạo không để ý đến nhân viên soát vé lắm.
Bên ngoài thế núi hiểm trở, thảm thực vật phong phú, màu xanh biếc đầy mắt, phong cảnh rất đẹp,