Long Long nắm chặt nắm tay, gương mặt nhỏ phúng phính đỏ bừng vì tức giận:
“Con bảo nó xin lỗi Đại Bảo và Tam Bảo, nó chẳng những không xin lỗi còn dùng quả cầu thủy tinh trên bàn cô giáo đập con. May mà con trốn nhanh mới không bị đập trúng. Nhưng quả cầu thủy tinh bị ném qua cửa sổ phòng học, đúng lúc đập trúng cửa kính xe ô tô đậu ở dưới tầng.”
“Cho nên… các con không đánh bạn, cửa kính xe cũng do cậu ta tự đập vỡ, đúng không?”
Phong Thiên Tuyết đau lòng ôm lấy hai đứa trẻ.
“Đúng, đúng là vậy.” Thần Thần và Long Long cùng gật đầu.
“Trong lớp học có mấy bạn nhìn thấy, các bạn ấy có thể làm chứng ạ” Mạch suy nghĩ của Thần Thần vô cùng rõ ràng.
“Các con có nói cho cô giáo biết chuyện đã xảy ra không?” Phong Thiên Tuyết lại hỏi.
“Con có nói.” Thần Thần uất ức nhìn cô giáo Trương, “Con nói rất nhiều lần, các bạn cũng làm chứng cho chúng con, cô giáo Trương đã biết rồi”
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn về phía cô giáo Trương.
Cô giáo Trương xấu hổ, vốn muốn nói nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén của hiệu trưởng Hoàng lại sợ sệt cúi đầu.
“Chúng nói lại đúng sao?” Bạch Lộ cười lạnh nói, “Rõ ràng là hai đứa chúng nó cũng bắt nạt con trai tôi.”
“Tôi tin tưởng con tôi, chúng chưa bao giờ nói dối, cũng sẽ không tùy tiện đánh nhau” Phong Thiên Tuyết nhìn Tư Mộ Phong, “Hơn nữa, quần áo con trai cô vẫn chỉnh tề, không rối lấy một cọng tóc, nhìn thế nào cũng không giống bị đánh”
“Chẳng lẽ thằng bé phải bị đánh cho thương nặng mới được à?” Bạch Lộ phẫn nộ hét lên.
“Nếu hai bên đều cho mình đúng thì mở lại video giám sát đi.” Phong Thiên Tuyết đứng dậy, “Trong phòng học có lắp camera giám sát tất cả các hướng, lấy ra xem chẳng phải sẽ biết được sự thật sao?”
“Chuyện này…” Hiệu trưởng Hoàng hơi khó xử.
“Hiệu trưởng Hoàng!” Phong Thiên Tuyết tức
giận khi thấy thái độ của hiệu trưởng như vậy.
“Bà thậm chí chưa xem video giám sát, dựa vào đâu mà kết luận con trai tôi đánh người, đập xe? Nếu bà không có chứng cứ thì dựa vào đầu bắt con trai tôi đứng chịu phạt? Cũng chỉ vì thân phận của đối phương cao quý hơn sao? Chẳng lẽ nhà trẻ này chỉ mở cho những người giàu sang quyền quý à?”
“Vị phụ huynh này, cô nói gì vậy?” Hiệu trưởng Hoàng lạnh lùng nói, “Nếu cô cảm thấy nhà trẻ chúng tôi không tốt thì có thể nghỉ học”
“Đúng vậy.” Bạch Lộ châm chọc khiêu khích, “Tôi nể tình chúng ta là họ hàng, nếu con cô nghỉ học, tôi cũng lười truy cứu, tám chục nghìn bồi thường này xem như làm từ thiện!”
“Bồi thường? Bồi thường gì chứ?” Phong Thiên Tuyết phản bác.
“Cửa kính xe nhà cô là do con trai cô đập vỡ, dựa vào đâu mà đòi chúng tôi bồi thường?
Con trai cô bôi thuốc màu lên tóc con gái tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu. Cô bảo con tôi nghỉ học à? Tôi thấy người nên nghỉ học là con trai cô đấy.”
“Con mắt nào của cô thấy con trai tôi bôi thuốc màu lên tóc con gái cô?” Bạch Lộ đứng phắt dậy.
“Sao cô không hỏi con trai cô?” Phong Thiên Tuyết nhìn Tư Mộ Phong.
Tư Mộ Phong vốn đang ngẩng đầu cao ngạo nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén Phong Thiên Tuyết thì hơi sợ
“Mộ Phong, con nói cho cô ta biết con chưa từng làm đi!”
Truyện convert hay :
Vạn Thú Triều Hoàng