Dạ Chẩn Đình ra hiệu tay, Dạ Huy lập tức đi tới.
Tay của Phong Thiên Tuyết bị giẫm nên rách một mảng da lớn, máu chảy ròng ròng, mấy đồng nghiệp thấy mà giật mình, nhanh chóng lấy hộp thuốc
đến xử lý giúp cô.
Văn Ly biết được tình hình thì vội vàng tới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không…” Phong Thiên Tuyết đang định nói thì Lăng Long sải bước tới: “Sao? Có cần đến bệnh viện không?”
Phong Thiên Tuyết kiềm lại nước mắt, lạnh lùng nói: “Không cần đâu!”
“Chuyện vừa rồi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý”
Mặc dù Lăng Long đang xin lỗi nhưng giọng điệu lại vênh váo hung hăng, còn lấy ra một tấm séc trống từ trong túi ném cho cô: “Đây là tiền thuốc men bồi thường cho cô, cô nghĩ đáng bao nhiêu thì cứ điền!”
Nói xong, cô ta dẫn vệ sĩ chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Phong Thiên Tuyết tức giận nói: “Cô tưởng có vài đồng tiền là có thể.”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Văn Ly ngăn lại.
Văn Ly lắc đầu với Phong Thiên Tuyết rồi cung kính nói với Lăng Long: “Sếp Lăng đi thong thả!
Lăng Long tao nhã sải bước vào thang máy, lúc xoay người lại thì nở một nụ cười kiêu ngạo với Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết tức đến nỗi cả người run lên, mấy đồng nghiệp bên cạnh đều nhìn cô với ánh mắt thông cảm, nhưng không ai dám nói gì.
“Đi làm việc hết