“Không nguy hiểm đầu, là mẹ làm việc vụng về” Phong Thiên Tuyết cười nói: “Các con đừng lo lắng, sau này mẹ sẽ cẩn thận”
“Cô chủ, cô bị thương à? Tôi xem nào? Thím Chu nghe thấy tiếng thì từ trong bếp chạy ra.
“Thật sự không sao.
Thím Chu nấu cơm xong chưa? Tôi đói rồi” Phong Thiên Tuyết vội chuyển đề tài.
“Nấu xong rồi, nhưng.”
“Hôm nay có nấu món bò kho tôi thích ăn không?”
“Có chứ.
Được rồi, mọi người mau rửa tay đi, tôi bê đồ ăn lên bàn”
Cả nhà ngày nào cũng có thể ở bên nhau, vui vẻ ăn cơm, trò chuyện về những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Với Phong Thiên Tuyết, điều này đã là một loại hạnh phúc rồi, cô rất quý trong cuộc sống hiện tại, không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.
Nếu Dạ Chẩn Đình là một người bình thường thì có lẽ vẫn có thể để ba con nhận nhau, mọi người đều vui.
Nhưng tiếc là anh không phải.
Tối hôm kia, lúc họ ôm nhau ngủ, cô đã từng có ý định muốn nói cho anh sự thật, cả nhà đoàn tụ…
Cho dù những lời Trịnh Ngọc Lâm nói sau đó cũng không hề khiến Phong Thiên Tuyết nghi ngờ về anh.
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Lăng Long khiến Phong Thiên Tuyết lần nữa xua tan suy nghĩ ba con nhận nhau.
Buổi tối, Phong Thiên Tuyết một mình nằm trên giường, cô