“Cô ấy rất tức giận và đẩy mạnh tôi một cái, tôi và vào
một nhân viên phục vụ, ly rượu vang đỏ trên tay nhân viên phục vụ rơi xuống đất, tôi cũng bị ngã, sau đó sếp Lăng kia liền…”
Nói đến đây, cô gái kia càng khóc đau lòng hơn, xúc động nói, “Cô ấy giẫm tay lên mảnh thủy tinh nên tôi…”
“Đừng viện cớ với tôi” Sếp Phương đó giận dữ nói, “Tất cả những vị khách tham gia bữa tiệc tối nay không phải là nhân vật lớn giàu có thì là quyền quý, cô không thể lên sân khấu biểu diễn đúng giờ thì sau này đừng hòng lăn lộn trong giới này nữa.”
“Nhưng tôi…”
“Tôi sẽ bảo đội đàn vi-ô-lông biểu diễn trước, cô tự mình xử lý đi.”
Nói xong, sếp Phương bước ra ngoài, đôi giày cao gót phát ra âm thanh cộc cộc cộc.
Phong Thiên Tuyết nhanh chóng tránh sang một bên, nhìn thấy sếp Phương đang mặc một bộ đồ vest nữ bó sát màu đen bước vào phòng thay đồ đối diện, vỗ tay và lớn tiếng nói, “Đội đàn vi-ô-lông chuẩn bị ngay bây giờ, ba phút sau lên sân khấu!”
Phong Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn căn phòng đằng sau lưng mình, một cô gái thanh tú bước ra từ phía sau bức bình phong, khóc lóc thảm thiết, bàn tay đầy