Phong Thiên Tuyết sửng sốt mở to mắt, đến giờ phút này cô mới ý thức được ham muốn chiếm hữu và lòng đố kị của Dạ Chẩn Đình đáng sợ đến cỡ nào…
Đáng sợ đến nỗi rất có thể sẽ dồn Sở Tử Mặc vào chỗ chết!
Phong Thiên Tuyết lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: “Không phải, không phải, Sở Tử Mặc vô tội, chúng tôi không có gì cả.
”
“Nếu ban nãy chúng tôi không vào kịp thời phá hỏng chuyện tốt của hai người thì e là bây giờ hai người đã ân ái mặn nồng?”
Dạ Chấn Đình nghiến răng, giơ tay vỗ khuôn mặt sưng đỏ của Phong Thiên Tuyết.
Anh hiểu lầm ý cô, tưởng rằng cô đang nói chuyện ban nãy.
“Không phải” Phong Thiên Tuyết bối rối lắc đầu, giải thích, “Thật ra Sở Tử Mặc hoàn toàn không phải là.
.
”
“Cốc cốc cốc!”
Phong Thiên Tuyết còn chưa nói hết lời thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Giọng Dạ Huy lập tức vọng vào: “Dạ Vương, ông cụ đến rồi!”
“Tôi biết rồi.
” Dạ Chấn Đình nhíu mày đáp, anh bóp gò má của Phong Thiên Tuyết, cảnh cáo một cách nghiêm túc, “Phong Thiên Tuyết, tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi