-Thế tại sao các anh lại phải núp lùm?
Câu hỏi của Ryoma ngay lập tức đánh vào điểm mấu chốt, ngay cả chính tuyển cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, rõ ràng họ có thể đứng một bên để quan sát thay vì làm một cái hành động mờ ám như mấy kẻ biến thái như thế, rồi toàn bộ ánh mắt chỉ về phía Inui-người khởi xướng cái phong trào núp lùm này.
Ryoma lại nói tiếp:
-Nếu huấn luyện viên gọi các tiền bối đến đây thì mọi người có thể đứng xem hoặc ngồi ghế mà?
Cộng thêm cái vẻ mặt hết sức là ngây thơ, Ryoma đã thành công knock out họ, khiến chính tuyển thật sự nghĩ họ là những kẻ theo dõi biến thái.
-Ochibi, công nhận em chơi tennis giỏi thật.
Kikumaru theo phản xạ tự nhiên của mình, nhảy lên người Ryoma từ đằng sau, tắm tắt khen ngợi, nhưng mục đích thật sự vẫn là...cố tình tránh cái chủ đề đang dở kia kìa.
Nhưng Ryoma cậu thì thừa biết chuyện đó, dù sao cũng là kiếp thứ 2 rồi, nhưng thôi kệ, không chấp trẻ con, là người lớn thì phải biết bỏ qua, vậy là Ryoma không quan tâm, bơ đẹp các tiền bối, đi tìm huấn luyện viên Ryuzaki.
Tuy nhiên, nếu như không phải e ngại cái cơ thể trẻ con này, thực sự cậu muốn xông lên thách đấu các tiền bối, đánh tennis chọn người nào đó mạnh mạnh một chút mới đã, hơn nữa với cái trình bây giờ của Ryoma thì chắc chắn việc so tài với các tiền bối cũng chẳng khó khăn gì đâu!
-Vậy thôi, em đi đây, bà Ryuzaki có hỏi thì nói em về rồi nhé.
Ryoma vừa nói, vừa đeo bao vợt của mình lên vai, hướng các tiền bối tạm biệt, rồi cứ thế mà đi, trở về nhà, tiếp tục tận hưởng phần thời gian còn lại của ngày cuối tuần.
Nhưng đó chỉ là những gì Ryoma muốn, thực tế tất nhiên sẽ không dễ dàng như vậy, Kikumaru tiền bối thì không chịu xuống khỏi lưng cậu, kèm theo đó là Oishi tiền bối không ngừng lo lắng, đúng là có đôi có cặp mà.
Fuji tiền bối chắn trước cửa CLB, Momo tiền bối thì liên tục thách đấu cậu, rồi lại quay sang cãi nhau với Kaido tiền bối còn đội trưởng-Tezuka tiền bối thì đã đi tìm huấn luyện viên rồi, mục đích cuối cùng vẫn là giữ chân Ryoma ở lại, thật tiếc khi một tài năng như vậy đứng sờ sờ trước mặt mà không làm gì được.
Cũng chỉ có Kawamura tiền bối là người hiền lành nhất trong cái câu lạc bộ này...cho đến khi Inui tiền bối vì muốn thu thập thêm thông tin, mà bỏ vào tay anh ấy 1 cây vợt tennis và thế là...
-BURNING! Echizen, chúng ta đấu một trận tennis đi nào!
Đương nhiên là cậu từ chối, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc mà tìm đến mấy người khác, một hào quang rực lửa-nóng chảy hết cả mồ hôi bao xung quanh anh ấy, nhiều khi chính Ryoma cũng tự hỏi:
Liệu Kawamura tiền bối có bị bệnh đa nhân cách không nhỉ?
Vợt tennis chính là chìa khóa để thay đổi nhân cách, cũng có thể lắm chứ...
Nhưng đó vẫn mãi chỉ là giả thuyết của riêng cậu mà thôi.
Một lúc sau, cái tình hình hỗn độn này cũng được giải quyết nhờ bà Ryuzaki, Ryoma không chắc rằng mình có thể trụ được lâu hơn nữa, nhức đầu quá.
Cũng do Ryoma, vì không muốn gia đình biết, nên hôm đó....
Ngay sau khi rời trường, trên đường đi, cậu đã tự mình gỡ hết bông băng xuống, may mà vết thương không bị vỡ ra, nhưng nếu cứ phải chịu tiếng ồn với tần suất lớn như bây giờ, thì chuyện đau đầu là không thể tránh khỏi.
Thấy Ryoma nhăn mặt khó chịu, Oishi cũng lo lắng hỏi tới hỏi lui:
-Em không sao chứ, Ryoma? Đau đầu sao? Chắc là do tụi anh ồn ào quá.
Rồi anh cẩn thận, xem qua vết thương cũ trên đầu của cậu, xem sơ qua, anh lại bật mode "gà mẹ" quen thuộc của mình lên, trách mắng:
-Vết thương lần trước của em cũng chưa khỏi hẳn nữa, sao em lại tự mình tháo hết băng gạt đi như vậy chứ? Lỡ vết thương bị vỡ ra thì phải làm sao?....Bla...bla....bla...
Ryoma cảm thấy nhân sinh đang đảo lộn, cậu chóng mặt, trời đất đảo lộn hết cả lên, chắc do đứng dưới nắng quá lâu, cộng thêm mấy cái loa mang tên "chính tuyển", rồi còn thêm màn "mẹ mắng con" này nữa chứ.
Thế là Ryoma chật vật đi đến chỗ bóng mát, không quên mang theo lon ponta ướp lạnh mới được cấp bởi huấn luyện viên, uống một hơi hết nửa lon, cậu cảm thấy mọi thứ đang dần dần quay trở lại như cũ.
Thấy Ryoma như vậy, Fuji mở miệng suy đoán:
-Chắc là em ấy bị say nắng...chúng ta cũng nên vào đó ngồi.
Và vậy là bây giờ, cả đám đang bu nhau ngồi dưới gốc cây, với Ryoma là trung tâm, bên cạnh là huấn luyện viên, cũng may là tán cây to lớn, bóng mát che hết cả một khoảng sân, mọi người cũng không phải chen lấn gì, chứ Ryoma không thể chịu được thêm một màn tranh giành chỗ ngồi hay gì đó tương tự như vậy nữa đâu.
-Vậy Ryoma...tại sao em lại không tham gia CLB tennis?
Momo hỏi, có vẻ đây cũng là thắc mắc chính của mọi người.
Ryoma thì cũng không bất ngờ lắm với câu hỏi, dù sao thì cậu cũng gia nhập rồi, chẳng qua là mọi người chưa biết mà thôi, tốt nhất vẫn là nên im lặng, và tận hưởng sự dễ chịu từ xung quanh.
Đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời, mọi người mới hướng ánh mắt về phía Ryoma, thì thấy Ryoma đã ngủ rồi, dù sao thì điều kiện tự nhiên dưới mấy tán cây này luôn khiến người ta cảm thấy buồn ngủ mà.
Trời ơi, ta nói, nhìn bé ngủ mà thấy cưng gì đâu ấy!
Thấy Ryoma đã say giấc nồng, bà Ryuzaki cũng bắt đầu nói:
-Ryoma đã đồng ý tham gia CLB tennis.
Câu nói của bà ngay lập tức thu hút mọi người, họ đều 1 dạng khó hiểu nhìn bà, thế là lại phải giải thích:
-Hôm trước, nó đã đồng ý lời mời tham gia của ta, tuy nhiên, tuần sau mới chính thức thông báo cũng như hoạt động CLB. Ryoma từ xưa đến nay luôn rất ghét tennis, vì nó không muốn đứng dưới bóng của cha. Khi nghe Nanjiro nói Ryoma có hứng thú với tennis, thậm chí còn chơi rất giỏi, ta rất vui.
Ryoma-nó là một đứa trẻ rất tốt bụng, nhưng lại không kém phần kiêu ngạo, nhất là dù mọi người có nói hay nghĩ gì về nó, bản thân thằng nhóc cũng một bộ không quan tâm. Hơn nữa, vì cái tính cách không chủ động kết bạn, với cái bộ dạng u ám trước kia, nó cũng bị bạn bè xa lánh,