Thiên Tài Tennis

C14: Tâm Phục Khẩu Phục


trước sau

[Trường Seigaku-phòng y tế]

-Ừ-Um...

Nghe tiếng động phát ra từ thân ảnh quen thuộc, mọi người liền quay đâu lại nhìn.

-Ochibi, em tỉnh rồi sao?

Kikumaru-người có đôi tai thính nhất, và cũng là người phản ứng nhanh nhất, lập tức "tốc biến" đến chỗ Ryoma, nhưng không trèo lên mười cậu nhóc. 

-Eiji, Echizen vừa mới tỉnh dậy, cậu im lặng một chút đi.

Oishi-"người mẹ" của năm như thường lệ, lại lên tiếng nhắc nhở. 

Nghe người bạn thân của mình nói vậy, Kikumaru đột nhiên ỉu xìu, sao nhìn giống "mẹ dạy con" vậy? 

Thế là mọi người lại cười có dịp cười một trận.

-Được rồi, Echizen, cô khuyên em nên nghỉ thêm một chút đi, lúc ra về nhớ nhờ người khác chở, chân em đang bị thương khá nặng.

Cô y tế nãy giờ mới lên tiếng, Ryoma có chút thán phục, hiếm lắm mới thấy cô ở trường đấy....(mặc dù chức vụ của cô cũng không tầm thường)

Nhưng khác với thái độ có một chút vui đùa của mọi người xung quanh, đội trưởng-kiêm tản băng ngàn năm, không chần chừ đi thẳng vào vấn đề:

-Ryoma, thực sự thì chuyện gì đã xảy ra trong lúc em thi đấu?

Ryoma từ khi tỉnh dậy, thấy chính tuyển bọn họ đang tụ tập trong phòng thì cũng đoán được mình sẽ rơi vào tình huống này, và cô y tế thì đi từ lúc nào không hay rồi.

Ryoma đang suy nghĩ cách vào vấn đề sao cho phù hợp, đáng định trả lời, một giọng nói lại thúc giục cậu:

-Anh nghĩ em nên trả lời càng nhanh càng tốt Ryoma.

Giọng nói có chút khiến người ta phải rùng mình phát ra từ Fuji không hiểu sao không làm cậu phải đề phòng như thường lệ, ngược lại có chút bực mình, Ryoma biểu thị:"Chứ không phải là do tôi bị ai đó cắt ngang sao?"

.....Để xem nào, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đấy? Tua lại một chút, khoảng 1 tiếng trước.....

Flashback.....


Ryoma, như thường lệ, đang tập luyện cùng với chính tuyển, nhưng hôm nay không thể thoải mái như lúc trước nữa. Đúng, hôm nay có sự xuất hiện của Ryuzaki Sasaki và điều mà cậu thực sự lo lắng là cô ta còn đang giấu gì đó, cứ mỗi lần cậu gặp rắc rối, y rằng có sự nhúng tay của cô ta, nhưng khi điều tra lại không còn bất kì dấu vết liên quan nào? 

Sao có thể? 

Rõ ràng cô ta đã có người chống lưng, và đang tham gia vào cái giới không được tốt đẹp cho lắm, nói thẳng là dơ bẩn đấy.

-Ê, thằng kia!

Trong lúc Ryoma đang lơ đãng suy nghĩ, một người nào đi trong thành phần chống lại cậu trong CLB đi đến đập vào cậu một của rõ đau. 

-Gì?

Ryoma đang bực tức nha, không không tự dưng lại bị đánh? Tiểu miêu còn đang bực vụ hoa khôi Sasaki "xinh đẹp, tốt bụng" dễ sợ của mấy người đây này!

-Năm nhất mà láo mày, dám tỏ thái độ với đàn anh à! Echizen Ryoma, tụi tao thách đấy mày, một trận tennis. Nếu như mày thua, mày phải rời khỏi CLB và làm người hầu cho bọn tao hết học kì này. Dám không?

Đang bực tức, cộng thêm sự ngạo kiều vốn có, Ryoma đương nhiên chấp nhận, nhưng không còn là vì bị khiêu khích, mà chính là một dạng bình tĩnh dưới bất kì tình huống nào. Nhưng vẫn phải hỏi lại một câu:

-Tại sao lại là "tụi tao" mà không phải "tao"? Ỷ đông hiếp yếu? Ha, thật hèn hạ.

Ryoma sẵn tiện bồi thêm tiếng cười khẩy, sự khinh bỉ dâng lên đến tột cùng.

-Mày, mày....khốn khiếp!

Tên đó thật dễ bị kích động, muốn khích tướng đối phương nhưng lại bị dội lại, cảm giác như thế nào hả?

-Bình tĩnh đi, mày đang sa vào bẫy của thằng nhóc đó.

Một tên khác, trông có vẻ lí trí hơn, xuất hiện can ngăn những hành động như ngốc sắp tới của thằng bạn mình. 

Hm, nhìn lí trí mà sao vẫn tham gia vào cái nhóm tào lao bí đao đó vậy?

-Tóm lại, sau khi hết giờ hoạt động CLB, bọn tao và mày sẽ có trận đấu, đừng có mà chạy trốn.

Nói xong, 2 tên đó lôi nhau đi luôn. Đột nhiên, Ryoma nhìn xuống vợt tennis của mình, nhớ lại chuyện của Arai tiền bối kiếp trước...

Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, lần đó là tiền bối chỉ đem đi giấu thôi, lần này là bọn kia, phá vợt cũng có thể xảy ra đấy chứ.


Thôi kệ đi, không đụng vợt thì chắc chắn sẽ đụng cái khác thôi, quá quen luôn rồi. 

Để xem, các anh làm được trò trống gì? Vậy là Ryoma an nhàn quay lại tập luyện, không thèm nhức óc suy nghĩ chiến lược hay đề phòng gì cả, tổ tốn thời gian thôi. 

Nhưng đó là với Ryoma, còn đối với những người khác, chắc là nãy giờ đã lo đến chết đi sống lại luôn rồi, "một đám" vs "một đứa" cơ mà? 

Đã vậy lại còn là tiền bối với hậu bối nữa. 

Người ngoài nhìn vào sẽ ngay lập tức cảm thấy tội nghiệp cho Ryoma, nhưng ai biết được chứ, lỡ người bị hành lại là bọn lại thì sao? 

Thế giới này còn nhiều điều không ngờ tới được lắm.

Ngay khi giờ sinh hoạt CLB kết thúc, Ryoma đi chuyển ngay đến điểm hẹn, thực ra là cách nơi cậu đang đứng có 2 cái sân thôi, những cũng phải chuồn đi nhanh, lỡ bị các tiền bối giữ lại thì nguy lắm.

Nhưng đợi mãi, Ryoma vẫn chưa thấy bọn kia xuất hiện và không hiểu sao chính tuyển lại ở đây nhỉ?

-Không phải là bọn kia sợ quá nên chạy trốn rồi đấy chứ?

Momo mất kiên nhẫn lên tiếng.

-Còn phải nói sao, cái thằng não như trái nho kia, nhìn là đủ biết rồi.

Kaido tiền bối lại muốn gây sự rồi.

-Mày nói cái gì, con rắn kia?

-Mày nói ai là con rắn, cái thằng đầu đất này!

....Bla....Bla....Bla....

"Như trẻ con" không hẹn mà cùng nghĩ, mọi người có chút buồn cười.

-Hm, sợ quá hay sao mà phải đem cả chính tuyển theo thế kia? Ha, chuẩn bị làm người hầu cho bọn tao đi là vừa, thằng nhãi ranh.

A, lại là cái tên thách đấu cậu khi nãy, mặt cục súc ghê.

-Nhưng họ chỉ là người xem, còn anh đem nguyên băng nhóm đi theo làm gì thế, tính dọa trẻ con đấy à?


Ryoma cũng không kiêng nể gì mà nói lại, dù sao thì tính về tuổi tác thật, cậu vẫn là lớn hơn, cũng không sợ vô lễ với bề trên.

-Đừng nói nhiều nữa, mày tự nhìn lại mình đi, cái thái độ gì vậy? Đối với tiền bối mà như vậy à? Thật chẳng còn phép tác gì nữa.

Một tên khác lại nói, nhìn mặt hắn thật sự của hợp với cái hắn vừa nói ra đâu.

-Các anh có tôn trọng tôi không mà đòi tôi tôn trọng các anh? Miễn sao các anh không có quan hệ với tôi là được, cái luật này, giới các anh còn không hiểu sao? Không lẽ đi đâu cũng phải giữ phép tắc, giữ được cái luật đó mà tồn tại đến bây giờ....tôi thực cảm thấy nực cười.

Ryoma xỏ xiên, những người còn lại thì khá ngạc nhiên, họ không nghĩ Ryoma lại có thể thốt ra những lời như vậy, suy cho cùng thì cậu chỉ là một đứa học sinh năm nhất sơ trung.

-Mày....

Lại một tên kích động nữa lên tiếng, lần này hắn ta ném một chai nước

về phía Ryoma, nước văng tung toé khắp nơi, nhưng chỉ có đôi giày của cậu là ướt, như đã được lên kế hoạch trước vậy.

-Các người làm gì thế hả?

Tezuka giọng đầy hàn khí lên tiếng. Bọn người kia có chút chùn bước, nhưng sau thì lấy hết can đảm ra mà cãi:

-Đội trưởng, dù cho anh có là Hội trưởng hội học sinh đi chăng nữa thì bây giờ cũng kết thúc giờ học rồi, cả giờ hoạt động CLB nữa, anh không còn quyền kỉ luật chúng tôi nữa.

Rõ sợ mà còn bày đặt ra oai, chắc nay ăn gan hùm mật gấu.

-Thôi được rồi, Tezuka tiền bối. Em đi thay đôi giày khác là được rồi, hình như còn một đôi dự phòng trong phòng thay đồ.

Ryoma đứng dậy, chắn tay trước Tezuka nói, rồi tiến thẳng đến phòng thay đồ.

Một lúc sau, trận đấu chính thức bắt đầu, dù đấu với cùng lúc cả 2 người, nhưng Ryoma không có vẻ gì là lo lắng hay mệt mỏi cả. Ngược lại, đối thủ của cậu thì rất khó chịu, rõ ràng đã cố gắng ép nó chạy hết công suất, nhưng thế quái nào mà banh lại không đi chuyển theo ý muốn. Tuy rằng thằng nhóc đó vẫn phải di chuyển, nhưng thế quái nào mà chúng lại cảm thấy như đang bị điều khiển ấy. Tch,...cứ thế này thì...

-Chết tiệt!

Bọn chúng bắt đầu chửi rủa và khó chịu ra mặt vì kế hoạch thất bại. 

Cuối cùng, chiến thắng cứ thế mà thuộc về Ryoma, êm xuôi nhỉ? 

Nhưng có thật là chỉ dừng tại đó? 

Ngay khi trận đấu vừa kết thúc, mặc kệ những người khác, Ryoma khó chịu tiến đến phòng y tế, nhưng mỗi bước đi đối với cậu cứ như một sự tra tấn. 

Dưới miếng lót giày, có những thành kim loại được cắt nhỏ ra, và cũng được mài nhọn đủ để gây thương tích. 

Ryoma ngày trong trận đấu đã nhanh ra điều không ổn, lòng bàn chân cậu đang bị thứ gì đó bằng kim loại đâm vào, chết tiệt, đau thật.


Nhưng nếu cậu biểu hiện ra mặt, bọn kia sẽ nhận ra, chỉ khi chúng tuyệt vọng, giải quyết mới càng nhanh được.

May mắn cho Ryoma lần này, có sự xuất hiện của cô y tế. 

Mấy vụ này, Ryoma cũng khá quen, bước chân vào giới chuyên nghiệp cũng không phải dễ dàng gì, nhìn mấy cái chấn hương trầm trọng của các vận động viên thì bạn cũng hiểu rõ rồi nhỉ? 

Thể thao không hề đơn giản như bề ngoài của nó, thứ nó chứa đựng không chỉ là niềm vui, mà còn là sự cạnh tranh, sự tính toán, sự khốc liệt. 

Kiếp trước, mỗi lần gặp ba cái chuyện này, quản lí của cậu liền giải quyết êm xuôi, ngay khi vừa đấu xong, Ryoma đã bị kéo phải ngồi xuống, chỗ bị thương liền được sơ cứu, rồi còn được dặn dò phải uống thuốc gì, bôi thuốc gì, không được ăn gì để tránh làm vết thương có mủ,....

Lần này có chút khác, vừa mới lết lên được phòng y tế, Ryoma vừa được sơ cứu, vừa bị giảng đạo, cậu không biết mình nên vui hay nên buồn đây?

Một chút sau khi Ryoma biến mất, chính tuyển lo lắng tản ra đi tìm cậu, nhưng vệt máu nhỏ giữa sân làm họ đứng hình, đó không phải là nơi Ryoma đã đứng sao? 

Họ ngay lập tức tiến thẳng đến phòng y tế. 

Vừa mở cửa phòng, họ bắt gặp một cảnh tượng thật yên bình, không khí dễ chịu, trên cái giường bên cạnh của sổ đang mở, chính là một thân ảnh quen thuộc. 

Từng làn gió nhẹ từ của sổ thổi vào, làm tóc Ryoma nhẹ nhàng di chuyển, thật giống như một chú mèo con. "Thật đáng yêu."-đó là suy nghĩ của nhiều người, nhưng chỉ có vị đội trường và con hồ ly nào đó là suy nghĩ về một điều gì đó xa vời hơn mà thôi. 

Mà,...hình như nãy giờ chúng ta bỏ quên cái gì thì phải? 

Hm...

A!

Là Ryuzaki Sasaki chứ ai? 

Có ai biết cô ta đã có mặt ngay từ đầu đâu, nhìn rõ biểu hiện lo lắng trên gương mặt của các nam thần, Ryuzaki Sasaki cắn răng tức tối, trong tâm trí không biết đã rủa Ryoma thành dạng gì luôn rồi. 

Nhưng vì có sự xuất hiện của Fuji nên cô ta không thể tự tiện phóng sát ý ra ngoài bừa bãi được, chỉ có thể đưa mắt với sự căm thù bị cưỡng chế kìm hãm lại nhìn về phía thân ảnh nhỏ kia.

Sau khi bị cô y tế mắng cho một trận vì không biết quan tâm đến đàn em, chính tuyển có phần rùng mình khi nghe qua tình trạng vết thương của Ryoma. 

Tuy vết thương ở đầu lần trước đã lành, nhưng lại để lại sẹo, may mắn đã có tóc che lại, tuy nhiên vẫn không khỏ khiến người ta đau lòng, lần này còn thêm vết thương ở chân....Hể, sao đột nhiên không khí lạnh bất thường thế nhỉ?

Và cái điệu cười đúng chuẩn hồ ly đang chuẩn bị hại người đó là từ đâu ra vậy?

Bọn âm mưu hãm hại Ryoma kia bị tóm gọn ca lũ, đương nhiên cả cái thằng đại ca ở chap trước và mấy thằng đệ của nó nữa. 

Nhưng cuối cùng, Ryoma vì không muốn dính phải phiền phức nên quyêt định tha cho bọn chúng, không ngờ đổi lại được chính là sự bất ngờ, sau đó là lòng biết ơn, có ai muốn bị đuổi học và kiểm điểm đâu, phụ huynh nữa chứ, cuối cùng là sự "Tâm phục khẩu phục" . 

Các đàn anh khác trong CLB thì khen Ryoma tới tắp, dù sao thì cậu cũng chỉ là đối tượng bắt nạt của khối chứ đâu phải toàn trường?
...........


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện