[Hôm sau]
Sau khi kiểm tra sơ lược qua cho Ryoma, bác sĩ ra quyết định cho cậu xuất viện, chính ông cũng khá ngạc nhiên vì tốc độ hồi phục của cậu.
Trong khi chờ Rinko làm thủ tục xuất viện, Ryoma đi dạo một vòng cho thư thả, đã mấy ngày cứ ru rú trong phòng bệnh rồi.
Đang đi, Ryoma bắt gặp người quen a~.
Trong bệnh viện thì còn ai ngoài: Đội trưởng xinh đẹp và Đội phó mặt nợ tiền của Rikkadai.
Một người ngồi xe lăng, một người đứng đằng sau đẩy, Ryoma chợt loé lên một suy nghĩ:
"Chắc đây là lúc Yukimura tiền bối chưa quyết định phẫu thuật. Dù sao cũng đã từng quen rồi, qua chào hỏi chắc chút không sao đâu nhỉ?"
Nhưng Ryoma cậu còn chưa kịp đi đến, thì đối phương đã chủ động đi tìm.
Bây giờ trước mặt cậu là người vừa quen, vừa xa lạ, nhìn Yukimura tiền bối xanh xao nhỉ, nhưng phẫu thuật xong thì sẽ ổn thôi, nhưng Sanada tiền bối thì vẫn cứ trường tồn một gương mặt nợ tiền, làm cậu nhớ đến Tezuka tiền bối, chẳng khác gì tảng băng đi động.
Bỗng, vị thiếu niên ngồi trên xe lăng cất tiếng bắt chuyện:
-Chào em, anh là Yukimura Seiichi, nằm ở phòng kế bên em, hôm nay em được xuất viện rồi?
"Vẫn một điệu bộ ấm áp như xưa nhỉ?"
Ryoma nghĩ, rồi cũng nhanh miệng thốt ra 1 chữ: "Vâng".
-Chúc mừng em nhé.
Yukimura tiếp tục với nụ cười ấm áp như gió xuân nói.
-Cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng....
Ryoma ngập ngừng, thấy vậy, Yukimura cũng tỏ ra thắc mắc:
-Nhưng?_Anh lặp lại.
-Sao người sau lưng anh cứ trưng ra cái bộ mặt như thể em nợ tiền anh ta vậy?
Ryoma vừa nói, vừa chỉ tay về phía Sanada. Điệu bộ thì rụt rè vậy đó, chứ trong lòng thì đâu biết được, có khi tiểu miêu nhà ta lại đang cười thầm trong bụng vì khịa được Sanada tiền bối-kiêm đội phó của Rikkaidai chứ chẳng vừa.
Cũng đâu trách được, đã mấy năm trời không gặp lại các tiền bối, hơn nữa Ryoma làm người lớn cũng muốn thể nghiệm cảm giác bắt nạt trẻ con.
Nghe Ryoma nói thế, Yukimura cố gắng nhịn cười, nhưng hai bờ vai run run đã phản bội anh, còn khỏi cần nói cũng biết, mặt Sanada lúc này còn đen hơn cả đít nồi bị cháy.
Và chính chủ của chúng ta, Ryoma thì đương nhiên là đang cười sặc sụa trong lòng nãy giờ rồi, hiếm lắm mới có dịp khịa được Sanada tiền bối mà.
Trong khi không khí đang bị nghẽn lại vì câu nói của Ryoma, vị cứu tính mang tên "mẹ" đã xuất hiện, có vẻ Rinko đã làm xong thủ tục xuất viện cho cậu rồi, từ xa, cô nói lớn:
-Ryoma à, thủ tục đã làm xong hết rồi, đợi chút để mẹ gọi xe taxi nhé.
Nhắc đến xe taxi, Ryoma rùng mình, kiếp trước gia đình cậu cũng là chết trên 1 chiếc xe taxi, nhưng Ryoma cũng yên tâm phần nào, vì bây giờ, con otaku kia vẫn là chưa bắt đầu hành động.
Ryoma từ xa gật đầu 1 cái biểu thị sự đồng ý, xoay người, cậu định rời đi thì có một bàn tay từ phía sau nắm lấy cổ tay cậu.
Ryoma quay lại, ngạc nhiên nhìn Yukimura đang nắm lấy cổ tay cậu, nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt Ryoma, đa phần là thắc mắc, anh nói:
-Anh có thể biết tên em chứ?
Phân vân một chút, Ryoma cũng trả lời:
-Echizen Ryoma, năm nhất Seigaku.
Mặc dù không ai hỏi gì về trường, lớp, nhưng Ryoma vẫn tự động khai báo vì sớm muộn gì cũng biết thôi, cứ coi như là làm quen trước với đối thủ cũng được. Nói rồi, cậu chào tạm biệt rồi hướng cổng bệnh viện mà đi ra, trở về nhà.
[Trước nhà Echizen]
Bước xuống xe, Ryoma đờ đẫn nhìn lại ngôi nhà của mình, nó không còn âm u, sân cỏ không còn lộn xộn với những đám cỏ mọc dài tới nách, mà bây giờ, nó đã trở lại với không khí ấm áp-thứ cậu luôn hằng mong muốn sau cái chết của gia đình ở thế giới cũ.
Rinko trả tiền xong thấy Ryoma cứ đừ người ra như vậy, liền nói:
-Ryoma? Sao vậy? Vào nhà thôi nào~
Nghe giọng của mẹ mình, cậu cũng dần định thần lại mà bước vào.
Nhưng mới vừa đặt chân vào thì trước mắt cậu chính là 1 hình ảnh ám quá đổi quen thuộc, và cũng đã quá xa vời với cậu.
Echizen Nanjirou-cha cậu đang nằm trên thầm trước nhà, mắt thì cắm vào mấy quyển sách, không nhìn cậu cũng biết chúng là sách gì, dưới chân ông chính là Karupin, chú mèo cưng của cậu.
Nghe tiếng chân bước vào, tai nó dựng lên, quay lại nhìn, nhận thấy thân ảnh quen thuộc của chủ, nó liền chạy đến và dụi mặt vào chân Ryoma.
Thật dễ thương quá đi ấy mà!
Cậu cũng mỉm cười nhẹ, rồi cúi xuống và bồng nó trên tay. A, cái cảm giác mềm mại này, đúng là chỉ có Karupin nhà cậu mới có thể có được.
-Tao nhớ mày lắm, Karupin.
Ryoma nói thầm, nhưng khi bắt gặp cái bản mặt chú mèo đang ngơ ngơ ngác ngác không hay biết gì, thì cậu liền không nhịn được mà cười phá lên.
Rồi không chần chờ gì nữa, Ryoma nhanh chân mở cửa bước vào, vẫn là quang cảnh ấy, thật quen thuộc, đây chính là ngôi nhà thân thương của cậu.
Chị họ của cậu-Nanako nói vọng ra từ trong bếp:
-Hôm nay mừng Ryoma-kun xuất viện, chị sẽ làm cá nướng vào buổi tối.
Nghe vậy, Ryoma cũng vui vẻ đáp lại một tiếng, một dòng chảy ấm áp bao lấy cơ thể cậu.
Nhân lúc chiều nắng nhẹ, Ryoma đi đến sau lưng ông già của mình, mở miệng thách thức:
-Ông già, có hứng đánh với con một trận không?
Theo như Ryoma nhớ thì trước khi cỏ mọc cao tới nách thì sân nhà cậu vẫn tồn tại 1 cái sân tennis.
Nghe cậu nói, Nanjirou đang năm dở thềm nhà cũng đột nhiên té cái rầm xuống sân, Nanako đang nấu ăn làm rơi hộp muối, Rinko đang pha trà cũng làm đổ nước ra khỏi ly.
Khó chịu vì hành động kì lạ của mọi người, Ryoma nhíu mày, hỏi lại:
-Sao? Có gì lạ à?
Nanjirou lúc này mới ngồi dậy, hướng ánh mắt khó tin nhìn về phía con trai của mình, nói:
-Chuyện gì vậy trời? Tối nay bão cấp 10 đổ bộ à? Ryoma đòi chơi tennis kìa bây ơi, lại còn rủ